Nguyễn
Sinh quê ở Ô Môn, Phong Dinh, đậu tú tài xong xin mẹ cho lên Sài Gòn
tìm kế mưu sinh, vừa tiếp tục ăn học vừa có tiền phụng dưỡng mẫu thân.
Đất Sài Gòn người đông việc ít, muốn có một việc làm hái ra tiền khá,
Nguyễn Sinh phải biết thủ tục đầu tiên là phải chịu tốn kém, nên đành
chịu khó ngày ngày theo đám thanh niên làm những công việc lao động
nặng nhọc. Đồng lương hạn chế, giá sinh hoạt đắt đỏ nên Nguyễn Sinh chỉ
đủ trả tiền ăn, tiền trọ qua thời buổi khó khăn cũng đã mừng rồi. Tiền
gởi về cho mẹ khi có khi không, lo`ng buồn vô hạn, nên chàng đâm ra sầu
muộn, ưu phiền đàn đúm nhậu nhẹt với bè bạn.
Một tối thứ bảy cuối tháng, lãnh xong tiền lương, Nguyễn Sinh định dành
một ít sáng hôm sau gởi về giúp mẹ nhưng bất ngờ có hai bạn thân đến rủ
đi nhậu lẩu dê. Từ chối sợ mích lòng vì bạn vốn là người từng nâng đỡ
dẫn dắt đi tìm việc làm, Nguyễn Sinh đành ép bụng theo bạn đến Ngã Bảy
lai rai ít ly. Nào ngờ rượu vào càng lúc càng hứng khởi, hai bạn rủ
Sinh đi tìm hoa lạc xóm bụi đời bình dân. Chếnh choáng trong men nồng,
Sinh sẳn tiền gật đầu đồng ý theo bạn cho biết mùi kỹ nữ.
Họ kéo nhau lên tận xóm Nhị Tỳ Phúc Kiến. Băng qua mấy dãy nhà lá lụp
xụp, đèn đóm hiu hắt, đêm hôm khuya khoắc gió lộng tư bề, Nguyễn Sinh
cảm thấy lành lạnh cơ thể, kẹp sát tay che ngực mà vẫn run rẩy cả
người. Hai bạn cười chế diễu gà chết nuốt dây thun, Nguyễn Sinh tự ái,
thay vì vào nếm mùi hương phấn phụ nữ yêu hoa, anh lặng lẽ bỏ ra về,
mặc cho hai bạn say sưa hoan lạc xác thịt.
Nhưng đâu ngờ trời tối đen như mực, hẻm nhỏ quanh co, Nguyễn Sinh đi
mãi vẫn chưa ra tới đường lộ. Càng đi gió lạnh càng thổi se sắt tê tái
cả da thịt. Rượu thấm sâu vào người, mắt lim dim ngủ gà ngủ gật chỉ
chực mong mau về tới nhà đánh một giấc cho đã, mà Sinh nào đã ra được
khỏi xóm. Ngang qua một ngôi nhà mồ khá lớn, nhìn vào thấy mộ đá phẳng
phiu trơn láng, sẳn cơn buồn ngủ kéo đến chĩu nặng mặt, Nguyễn Sinh
chui tọt vào, bất chấp ma quỉ, chẳng buồn sợ người chết quở phạt, chàng
ta thản nhiên leo lên, lăn người nằm dài ra, và chỉ một lát sau đã ngáy
say sưa.
Nguyễn Sinh mơ màng chìm vào giấc ngủ, chợt thấy một cô gái trạt tuổi
mình từ ngoài xăm xăm đi vào, lôi tay kéo dậy, miệng cười duyên, liếc
mắt sáng như hai ví sao, mở lời:
- Dậy đi, thấy anh say rượu mà nằm phơi mình sương giò lạnh lẽo thế này
lỡ trúng phong ngộ cảm nguy hiểm vô cùng... Theo em về nhà ấm cúng ngủ
cho khoẻ mai về cũng được.
Nguyễn Sinh ngồi lên, đưa tay du.i mắt ngơ ngác dò hỏi:
- Về nhà cô? Nhưng... cô là ai, sao lại tốt với tôi quá vậy?
- Dạ em là Ngọc Lan. Nhà em cũng gần đây thôi.
- Thảo nào tôi nghe hương thơm dìu dịu, ngọt ngào tỏa ngát mũi. Tên đã
đẹp mà người cũng đẹp, làm tôi cứ ngỡ như mơ ấy.
Ngọc Lan cười thẹn thùng, khẽ lèn liếc ánh mắt thật tình tứ với Nguyễn
Sinh:
- Em hơi tò mò anh đùng trách nghen... Quê anh ở đâu vậy, nhà anh cò
gần đây không? Sao đêm hôm vào tận chổ mộ hoang mà ngủ ngon lành vậy?
Nguyễn Sinh bẽn lẽn ấp úng:
- Thật ra quê của tôi ở tận Ô Môn, Phong Dinh. cha mất sớm, mẹ nghèo
khó chẳng đủ nuôi thân, nên tôi phải lên tận Sài Gòn này để tìm việc
mưu sinh. Đêm nay tôi theo bạn bè đi nhậu, quá mệt nên liền vào mộ
hoang ngủ qua đêm... Nhưng... Còn Ngọc Lan, cô đi đâu đến chổ này, bộ
cô không sợ sao?
Ngọc Lan chớp mắt, ngơ ngác nhìn Nguyễn Sinh tỏ vẻ thắc mắc:
- Anh hỏi Lan sợ không, nhưng mà sợ gì?
- Thì... Lan chẳng biết đây là khu ghê gớm sao?
- Ghê gớm hả... A, phải anh định hỏi Ngọc Lan rằng đây là khu nghĩa
địa, ma nhiều lắm chứ gì?
Nguyễn Sinh ái ngại không tiện nói rõ khu nghĩa địa này còn là xóm của
chị em ta chuyên nghề buôn hương bán phấn.
- Ừ, tôi định hỏi Lan là con gái một thân một mình, đêm hôm khuya vắng
mà dám đi đâu thế này?
- Nhà em ở đây lâu rồi. Ở riết cũng quen đi, có gì đâu mà sợ anh. Nếu
anh không chê nhà nghèo đa.m bạc, thì Lan mời anh đến chơi.
- Thân thế tôi cũng nào có hơn gí ai mà dám cầu cao khi dễ Lan. Chỉ sợ
tôi đến chơi phiền lòng bác và Lan thôi.
Ngọc Lan tỏ vẻ mừng rỡ ra mặt, nàng liền nói:
- Không có gì phiền đâu anh, má em còn vui nữa là khác. À... mà em chưa
hân hạnh được biết tên anh là gì nữa?
Nguyễn Sinh ngượng nghịu vì mình hỏi tên cô gái nhưng lại quên tự giới
thiệu về mình, chàng đáp:
- Tôi là Nguyễn Sinh, năm nay tôi hăm hai tuổi.
- Lan nhỏ hơn anh hai tuổi, vậy anh có vui lòng nhận Lan làm em gái
không?
- Anh thật sung sướng có được cô em gái như Lan. Bây giờ mình về nhà
nghe Lan?
- Dạ, em đưa đường anh đi, chứ không xóm này nhiều ngỏ ngách anh sẽ lạc
ngay thôi.
Ngôi nhà của hai mẹ con Ngọc Lan nhỏ nhắn mà rất xinh xắn, trong nhà
được trang trí một cách khá mỹ thuật. Nơi vách tường, bức hình của
người phụ nữ và cô gái được lộng kính treo nơi phòng khách. Thoạt nhìn,
Nguyễn Sinh phải thầm ngợi khen trong lòng. Cả hai mẹ con đều có nét
sang trọng, một điều Sinh ít khi thấy nơi những phụ nữ khác. Ánh mắt cả
hai dường như đều ẩn chứa một nét buồn sâu kín náo đó, nên càng nhìn
lâu, Nguyễn Sinh càng cảm thấy len vào trong trí nghĩ một nỗi bâng
khuâng, sờ sợ kỳ bí. Lúc Ngọc Lan đưa mẹ ra, Sinh mau mắn đứng lên chào:
- Dạ cháu chào bác.
- Cháu đây là...
- Cháu là Sinh ở Phong Dinh lên Sài Gòn vừa kiếm việc làm vừa đi học ạ.
- Ủa, nói vậy cậu ở Phong Dinh sao! Tôi cũng người cùng tỉnh với cậu
nè. Hai mẹ con tôi phiêu bạc lên đây lâu rồi.
- Dạ cháu có nghe Lan nói lúc nảy. Bác có thể cho cháu biết ba'c ở nơi
nào dưới quê mình không ạ?
- Tôi ở Ô Mô, Phụng Hiệp. Ba con Lan chạy lên thành làm ăn bị lưu lạc,
hai mẹ con tôi định cư nơi đây cũng lâu rồi.
Nghe má Lan nói quê ở Ô Môn, Sinh thoáng giật mình bỡ ngỡ vì tình cờ
gặp được người cùng quê. Chàng nhìn kỷ mẹ của Lan thấy bà có nét quen
thuộc, nhất là ở đôi mắt, cố nghĩ vẫn chưa nhớ ra la ai. Nguyễn Sinh tò
mò hỏi:
- Ở Ô Môn bác còn ai bà con không vậy?
- Cũng còn mà điều lên Sài Gòn lâu rồi nên tôi không nhớ rõ ai còn ai
mất nữa. Ờ, còn cậu đêm nay đi đâu lạc đến đây vậy?
- Cha'u đi chơi với mấy anh bạn hổng ngờ bị lạc...
Sinh ngập ngừng một lúc, nụ cười thẹn thùng điểm trên môi, một lúc sau
chàng nói tiếp:
- Dạ, cũng do cháu nhậu chút đỉnh rượu nên buồn ngủ quà, lủi đại vô mộ
ngoài xóm để chợp mắt, định tỉnh dậy sẽ về, không ngờ gặp Lan đưa về
đây.
Mẹ Lan cười chế diễu:
- Các cậu thanh niên bây giờ điều như vậy hết mà. Hể kiếm ra tiền là
rủrê nhậu nhẹt, be bét.
Nguyễn Sinh ngượng đỏ chín cả người, chàng nói ngắc ngứ:
- Dạ con uống chút chút thôi thưa bác.
- Ừ, bây giờ ít ly mai mốt y lít. Bác lớn tuổi khuyên cháu, cháu đừng
buồn, đừng tự ái nghen. Nhậu không tốt đâu. Ông nhà tôi cũng vì nhậu mà
mất vợ mất con đó. Cậu nên nghe lời tôi đi.
- Dạ...
Nguyễn Sinh nhìn quanh quất, không thấy ảnh ba của Lan, ma` cũng không
thấy dấu hiệu gì chứng tỏ có bóng đàn ông ở trong nhà nên nghĩ rằng có
lẽ ba của nàng đã qua đời vi nhậu. Định hỏi mà ái nga.i nên chàng lãng
qua chuyện khác:
- Thưa bác, Lan chắc còn đi học?
Ngọc Lan vừa từ nhà sau mang nước lên đặt nơi bàn, nghe Sinh hỏi, cô
vội hớt trả lời:
- Dạ, em nghỉ học lâu rồi. Đố anh Sinh biết em làm gì?
Sinh cười, chưa biết trả lời thế nào, mẹ Lan lừ mắt, rầy con gái:
- Cái con nhỏ này, anh Sinh mới quen, đố vậy ai trả lời cho được.
Bà quay sang Nguyễn Sinh nói tiếp:
- Đêm sương gió mà nhậu nhẹt dễ cảm lắm đó. Uống chút cà phê sữ nóng
cho nó ấm đi cháu.
- Dạ cám ơn bác.
Chàng nâng cốc cà phê lên uống. Hương vị cà phê giúp chàng tỉnh táo dễ
chịu, buột miệng khen:
- Lan pha cà phê ngon quá.
Nàng cười e lệ:
- Anh quá khen rồi... Lần nào Lan pha cà phê cũng đều bị ba chê hết.
Mẹ Lan dường như có điều gì nghĩ ngợi chưa tiện hỏi Sinh, cứ ngồi đăm
chiêu trầm ngâm. Sinh đoán mò:
- Dạ hình như bác không được khoẻ?
Bà cười buồn:
- Không có gì hết cháu. Bác hỏi điều này nếu thấy bất tiện cháu khỏi
trả lời nghe.
- Dạ, có gì đâu. Bác cứ hỏi con sẽ trả lời ngay mà.
- Cháu có bạn gái hay người yêu gì chưa?
Nguyễn Sinh mắc cỡ chín đỏ cả mặt. Cả Lan củng xấu hổ vụt bỏ chạy luôn
vào buồng. Mẹ nàng nhìn theo cười ngất:
- Đó, cháu thấy con Lan nó còn con nít ghê chưa. Bác hỏi cháu mà nó mắc
cỡ giùm, ngộ ghê...
- Dạ... Nói thật vơi bác, cháu còn nghèoquá đâu dám quen biết ai, chỉ
sợ người ta chê thôi.
- Cháu nói thật lòng chớ?
- Dạ thật.
Mẹ Lan hớn hở ra mắt nhưng còn chần chừ chưa nói ngay. Một lúc sau bà
hắn giọng hai ba lần rồi mới mở miệng:
- Ví dụ như bác có chổ quen biết muốn làm mai mối, cháu nghĩ sao?
Nguyễn Sinh bối rối:
- Dạ cháu thân phận nghèo khổ, công danh sự nghiệp đều trắng tay, đâu
dám nghĩ đến chuyện tương lai xa vời đó.
- Đừng có ngại. Nếu cháu ừ một tiếngrồi gắng sức làm ăn, bác hứa sẽ
giúp đỡ cho có nơi có chỗ.
- Dạ... cháu... ngại quá bác à.
- Ối, ngại gì cháu. Chỉ khuyên cháu nếu nhận lời thì nên chăm chú làm
ăn, học hành thêm thành tài là bên đó người ta hài lòng rồi.
- Bác cho biết chổ đó là đâu được không?
- Thì... con Lan nhà bác đó mà. Nếu cháu hạp nhản, bác sẽ cho hai đứa
hẹn ươ'c, chừng nào có công ăn việc làm cưới hỏi cũng được.
Nguyễn Sinh lặng yên, nghĩ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ đưa đến mối duyên
tình kỳ lạ, tưởng chừng như mơ. Mấy phút trôi qua vẫn chưa nghe chàng
lên tiếng, mẹ Lan nhìn Nguyễn Sinh quan sát rồi nói:
- Ý cháu thế nào?
Nguyễn Sinh hốt hoảng vội vàng phân bua:
- Dạ... chẳng qua cháu nghĩ mình không xứng đáng với Lan thôi.
- Ồ, tưởng gì hóa ra cháu lo xa đó thôi. Cháu có thương em Lan không?
Nói thiệt lòng đi.
- Dạ... bác thương cháu nào dám chối từ.
Bà mừng rỡ gọi lớn vào trong, vẻ xúc động ra mặt:
- Lan ơi Lan... Ra mà biểu nè.
Lan rút kín trong nhà đợi mẹ gọi hai ba lượt mới chịu thò mặt ra, vẻ e
lệ sượng sùng.
- Má nói chuyện với anh Sinh con rồi đó. Nó cũng hứa sẽ tiến tới. Còn ý
của con thì sao? Có bằng lòng kết bạn đời với anh Sinh con không?
Ngọc Lan cúi đầu, hai má ửng hồng, thật lâu mới lén lút liếc nhìn
Nguyễn Sinh cười chúm chím nhẹ giọng:
- Dạ... nếu ảnh không chê con xấu xí, con... xin nghe lời má.
- Vậy hai con đến bàn thờ thắp nhang hứa chắc một lời với nhau đi. Dù
có gì hỏng được phụ nhau nghe chưa.
Nguyễn Sinh và Ngọc Lan vâng lời mẹ, đến chổ bàn thờ đứng sóng đôi bên
nhau, đốt nhang lâm râm khấn vái.
Mẹ Lan dường như rất mãn nguyện. Bà đợi hai con lạy xong vẫy tay ngoắc
Nguyễn sinh lại gần, moi túi lấy ra cái gói nhung đỏ, bên trong là
chiếc vòng xuyến lấp lánh cỡ năm chỉ vàng, nhét vào tay chàng đặn dò:
- Đây là chiếc vòng kỷ niệm hồi ba con đi cưới má, má giữ nó cũng hơn
hai mươi năm nay. Hôm nay hai con nên ước, má tặng con để làm kỷ niệm.
- Da, con xin giữ mãi kỷ vật của má bên người.
Mẹ Lan bất chợt cầm tay Nguyễn Sinh va Lan đan dính lại với nhau, cười
tủm tỉm nói:
- Bây giờ má vào buồn nghĩ. Hai con đã lễ ông bà gia tiên xong, má coi
như đã chính thức nhận con làm con rễ trong nhà. Vậy con cứ tự nhiên
tâm tình với vợ con đi nha.
Quay sang Lan bà dặn dò tiếp:
- Lan, con với anh Sinh có duyên nợ tiền định nên hôm nay mới gặp nhau.
Đừng để anh Sinh con ngại ngùng tội nghiệp. Thôi má vào nghỉ nghen.
Mẹ Lan liếc nhìn con gái thật sắc, bà quày quả đi vào nhà trong. Cón
lại, hai người ở phòng khách. Cả Sinh và Lan tự nhiên bối rối sượng
sùng cứ nín lặng. Lâu lâu đưa mắt liếc nhau trao đổi nụ cười, mãi vẫn
chẳng biết nói gì. Khoảng mười phút trôi qua, có lẽ thấy mính quá vô
tình, Lan bất chợt nắm tay Nguyễn Sinh giọng êm như ru:
- Anh Sinh, anh nói gì cho Lan nghe đi...
- Nói gì hở Lan.
Nguyễn Sinh cũng bồi hồi xúc động vì mới lần đầu gặp gỡ người con gái
chưa hề quen biết mà chỉ một lúc sau đã trao đổi hẹn ước ba sinh. Đang
nghi` ngợi, Nguyễn Sinh chợt thấy hơi thở âm ấm phả nhẹ lên da mặt và
nơi cổ, chàng giật mình ngẩng lên, nhận ra gương mặt Lan kề gần sát
bên. Nguyễn Sinh nghe một nỗi xao xuyến dạt dào dâng lên mãnh liệt
trong lòng. Chàng không kềm chế được lâu hơn nên bạo dạn choàng tay ôm
ghịt Lan vào lòng, đôi môi hồng như tim son hé mở đợi chờ, bờ mi khép
nhẹ mê đắm vào cõi mơ yêu hoang lạc. Nguyễn Sinh cúi xuống trao tặng
nàng một nụ hôn dài đắm đuối.
Vòng tay họ siết bờ lưng nhau chặt dần thao thời gian, nụ hôn bốc rực
lửa tình không muốn dứt. Một lúc lâu, Sinh rời môi Lan, chàng mĩn cười
âu yếm:
- Lan... Anh thật hạnh phúc được em yêu.
- Anh Sinh, em hy vọng anh sẽ không bao giờ phụ tình em cả. Đời em chỉ
mới lần đầu biết yêu và anh là người mà em nguyện trao thân gởi phận
suốt đời.
- Lan, em đừng nói nữa...
Họ lại đắm đuối hôn nhau và gần như chìm vào bến mê ly, thần tiên.
Nguyễn Sih thình lình bế xốc Lan lên, hướng mắt về căn phòng bên cạnh,
hơi thở đứt quãng, hỏi nhẹ bên tai nàng:
- Mình vào phòng nhen em?
- Dạ, nhưng mà...
- Gì hở em?
- Em chỉ sợ không đủ kinh nghiệm để chìu chuộng anh đó thôi.
Nguyễn Sinh bế Ngọc Lan nhẹ bước đi vào phòng. Chiếc giường nhỏ xinh
xắn, ánh đèn hồng huyền ảo soi lờ mờ. Chàng đặt Lan nằm xuống giường,
rồi thả người nằm đè lên khuông ngực nàng giọng thì thào:
- Lan... Em cho anh nguồn hạnh phúc đầu đời nghen em?
- Nhưng em sợ quá anh ơi.
- Em sợ gì?
- Nếu như một ngày nào đó anh quên em, chắc em đau khổ lắm.
Nguyễn Sinh đưa ngón tay đặt nhẹ lên bờ môi Ngọc Lan, chàng nói:
- Em đừng nói gì nữa cả, hay sống trọn với anh đêm nay nghe em.
Vừa nói Nguyễn Sinh vừa lính quýnh, chàng hấp tấp cởi tụt quần áo của
Lan ra. Nàng cùng mơn trớn cởi cho chàng. Hai tấm thân trần truồng khác
náo đôi sam dính chặt vào nhau. Nguyễn Sinh hôn trơ trất khắp mắt, mũi,
môi và kéo dài xuống tận đôi chân thon dài của Lan, rồi dừng lại lẩn
quẩn trên chiếc mu đầy khiêu gợi của nàng. Nguyễn Sinh hôn hít, bú
liếmkhông ngừng lên hột le Ngọc Lan. Nàng uốn mình trân cứng, luôn
miệng rên rỉ đầu hoan lạc, mê say.
Hai tay nàng ôm chặt lấy đầu Nguyễn Sinh ghị xuống, hai chân dang rộng
chỉa thẳng lên trời, miệng run rẩy nói:
- Em sướng quá... sướng quá sướng anh ơi! Em cho anh hết đó, chơi em đi
anh.
Cuối cùng Nguyễn Sinh cũng cảm thấy không còn đủ sức can đảm để chờ đợi
lâu được nữa, chàng nhoài người lên thân hình nõn nà của Lan, đưa tay
xuống chàng cầm chặt lấy con cu đang sừng sửng cứng ngắc với cái đầu đỏ
chói và bóng lưỡng, chàng từ từ ấn nhẹ cho đầu dương vật vào giữa hai
đùi Lan. Nàng rướn người lên kêu thất thanh như vừa bị rơi té hụt hẵng.
Giọng càng lúc càng chùng thấp xuống nhưng bụng dưới của nàng vẫn đều
đặn nhấp nhô lên xuống từng nhịp. Nàng rên rỉ:
- Anh Sinh... Ui da... sướng lắm anh ơi.
Nguyễn Sinh càng lúc càng thấy hứng thú, chàng nắc mạnh bạo hơn, dâm
thủy trong lồn nàng từ từ ứa ra và chảy dài xuống tới đít. Lan co hai
chân quặp chặt lấy lưng người yêu. Bất thần một tiếng ré lên từ miệng
Nguyễn Sinh:
- Uzm...Uzm... anh ra rồi Lan ơi!
Chàng gục xuống lịm đi trên ngực Lan sảng khoái tột đỉnh, cả hai người
mê mẫn rồi thiếp đi tự lúc nào không hay.
Tiếng gà gáy báo sáng làm thức giấc hai người, Nguyễn Sinh và Lan ngồi
dậy, họ tình tứ mặc quần áo cho nhau. Bổng có tiếng của bà mẹ Lan gọi
vào:
- Lan à, con đưa anh Sinh con ra đường... trời cũng sắp sáng rồi. Còn
Sinh, nhớ ít hôm ghé lại đây thăm má và em Lan nghe con.
- Dạ, con sẽ đến thăm má và em Lan thường xuyên.
Nguyễn Sinh quay sang no'i với Lan:
- Lan để anh về một mình được rồi.
- Không, em phải đưa anh về... thưa má con đi.