Song Kiếm Hợp Bích - tập 2
Kể từ ngày Ngọc Nữ Tâm Pháp tái xuất hiện, giang hồ đã bao phen sóng
gió bởi những cuộc chiến khốc liệt giữa Tả Lãnh Khương và bọn hắc đạo,
mà tàn cuộc bao giờ cũng để lại nhiều xác chết không toàn thây. Tả Lãnh
Khương đi đền đâu là có đánh nhau ở đó, dù chàng cố né tránh thế nào
cũng được, vì chàng đã gây nợ máu quá nhiều. Bọn hắc đạo thì lúc nào
cũng tìm Tả Lãnh Khương để trả thù, giăng người ra khắp nơi để dò la
tung tích. Buồn chán, chàng quyết định rời khỏi Trung Nguyên mà trở về
Nam Châu bế quan luyện công cùng sư phụ. Mấy năm rồi không gặp sư phụ,
Tả Lãnh Khương cảm thấy nhớ nhung rất nhiều. Chàng cảm thấy tiếc nhớ
những ngày cùng sư phụ luyện Ngọc Nữ Tâm Pháp, hai thân thể trần truồng
cứ quấn lấy nhau, còn Quân Tử Kiếm của chàng lúc nào cũng nằm sâu trong
Ngọc Âm Động của sư phụ. Hai trái tuyết lê của sư phụ áp chặt vào ngực
chàng, thỉnh thoảng lại cọ qua cọ lại theo nhịp thở của sư phụ. Nghĩ
đến đó thôi mà Tả Lãnh Khương đã cảm thấy rạo rực trong lòng, Ngọc Kiếm
cương lên cứng ngắc như muốn chọc thủng bộ đồ đang mặc trên người để đi
tìm Ngọc Âm Động, hai chân chàng rảo bước thật nhanh để cho mau tới.
Từ Trung Nguyên về Nam Châu mất khoảng 3 hay 4 ngày đường. Người giỏi
võ công như Tả Lãnh Khương cũng phải mất hơn 2 ngày mới có thể tới nơi
được. Ra khỏi Trung Nguyên chừng vài chục dặm thì trời tôi, Tả Lãnh
Khương quyết định dừng chân nghỉ lại qua đêm trong Bách Hoa Quán. Khu
vực này là nơi lữ khách thường dừng chân nên có rất nhiều nhà trọ, nhà
hàng cũng như nhà thổ, nhưng Tả Lãnh Khương chọn Bách Hoa Quán vì đã
nghe danh nó từ lâu. Thiên hạ đồn rằng Bách Hoa Quán Chủ là một cô gái
rất đa tình, khách thập phương ngủ lại qua đêm, nếu có được cơ duyên
thì sẽ được cô chủ xinh đẹp chọn làm người tình qua đêm. Cơ duyên là
thế nào và làm sao để có được nó thì Tả Lãnh Khương hoàn toàn không
biết. Hơn nữa chàng vô đây nghỉ trọ cũng vì tò mò chứ không ham muốn
chuyện làm tình. Chờ đến khi về gặp được sư phụ rồi thì muốn bao nhiêu
mà chẳng có!
Sau khi nộp tiền nhận phòng, tên tiểu nhị dẫn chàng ra một phòng nằm
phía sau, có cửa sổ quay ra vườn cây. " Như vậy thì càng tốt", chàng
nghĩ," có gì mở cửa sổ ra ngủ cho mát". Dọn giường xong, Tả Lãnh Khương
thay đồ ra đi tắm để đi ngủ. Nhà tắm là một căn nhà nhỏ nằm sau vườn,
gần phòng ngủ của chàng. Tả Lãnh Khương leo qua cửa sổ để đi ra đó cho
gần. Vì trời đã khuya, hơn nữa quán hôm nay lại vắng khách, nên Tả Lãnh
Khương nghĩ sẽ chẳng có ai dòm ngó, cứ để trần truồng mà chạy qua nhà
tắm, tắm xong thì chạy mấy bước là tới cửa sổ leo vô nhà là xong. Nghĩ
là làm, chàng cởi hết quần áo ra treo lên móc, mở cửa sổ và chỉ một
bước khinh công là đã đứng ngay trước cửa nhà tắm. Vừa bước tới đưa tay
định mở cửa bước vào thì bất ngờ cửa phòng tắm bật ra, bên trong đang
bước ra là một cô gái đẹp tuyệt trần, trên người không hề có một mảnh
vải. Hai tay cô đang dùng một cái khăn nhỏ để lau tóc cho khô. Cả hai
người giât mình nhìn nhau sững sờ, họ không ngờ lại có người đi tắm
khuya như mình nên chẳng ai thèm mặc đồ. Bây giờ thì có trốn cũng chẳng
kịp, hơn nữa từ giây phút sững sờ, họ bắt đầu chuyển sang ngưỡng mộ
nhau. Cô gái, không ai khác, chính là Bách Hoa Quán Chủ. Cô có là da
trắng muốt như tuyết mùa đông, cặp nhũ hoa trắng hồng nhô cao trước
ngực, ưỡn ra như muốn chọc tức người khác. Trên đỉnh cặp nhũ hoa là hai
cái núm nhỏ, nơi mà Tả Lãnh Khương vẫn luyện chiêu Khẩu Khiếu Tâm Pháp.
Nhìn xuống dưới, Tả Lãnh Khương nhìn thấy Ngọc Âm Động được che phủ bởi
một lớp thạch thảo đen sì. Nhìn tới đó, tự nhiên Ngọc Kiếm của Tả Lãnh
Khương tự nhiên trở nên cứng ngắt, chỉ thẳng lên trời. Ngược lại, Bách
Hoa Quán Chủ nhịn thấy trước mặt một thanh niện cao to và đẹp trai. Bắp
thịt chàng cuồn cuộn, hai cái vai nhô cao rắn chắc. Bộ ngực chàng không
có nhiều lông nhưng lại nở nang, trông rất hấp dẫn. Phía bên dưới, cái
Ngọc Kiếm đang vươn mình đứng dậy, từ từ chỉ thẳng lên trời, dần dần
đang dài ra và phình to lên. Bách Hoa Chủ Quán tự nhiên thấy trong lòng
rạo rực động tình, còn Tả Lãnh Khương thì khỏi nói, cái dướng vật cứng
ngắt làm chàng khó chịu vô cùng, chỉ có cái Ngọc Âm Động mới có thể làm
cho nó hạ hỏa.
Hai người nhìn nhau, ngượng ngùng, e ấp, vụng về. Chỉ nhìn mắt nhau là
biết muốn gì rồi, lòng trong như đã dẫu ngoài còn e. Im lặng một lát,
hai người dần trấn tĩnh lại, liền mạnh dạn bước tới nắm tay nhau. Bách
Hoa cô nương nói:
- Thật không ngờ Huynh lại có cơ thể đẹp như vầy, Bách Hoa tôi rất cảm
phục và say mê.
- Đa tạ cô nương đã khen, nhưng tại hạ cảm thấy mình không xứng đáng
với lời khen đó.
- Huynh thật khiêm tốn.
- Đứng trước một người con gái tuyệt sắc như cô nương đây, tôi cảm thấy
mình như đồ bỏ đi.
- Huynh quá khen!
Hai người chỉ nói được mấy câu tới đó thì không còn chịu được nữa, họ
ôm ghì lấy nhau bắt đầu vầy cuộc mây mưa. Trong thời gian còn ở với sư
pphụ, một ngày dợt mấy cửa nên Tả Lãnh Khương rất kinh nghiệm trong
chuyện này. Còn Bách Hoa cô nương cũng không vừa, nghệ thuật làm tình
của cô đã đạt đến mức tuyệt kỹ, không ai có thể thất vọng khi làm tình
với cô. Tả Lãnh Khương bắt đầu nhập cuộc bằng chiêu Khẩu Khiếu Tâm
Pháp, một tay chàng đỡ nhẹ bầu vú bên kia trong khi lưỡi chàng liếm nhè
nhẹ lên đầu vù bên này. Lười chàng liếm đến đâu là Bách Hoa cô nương
rùng mình đến đó. Cô buông tiếng rên nho nhỏ "ưhm ưhm" liên hồi. Liếm
chán, chàng liền dùng hai môi ngoạm lấy cái núm, lưỡi chàng quấn lấy nó
mút nhè nhẹ. Ở vú bên kia, bàn tay chàng xoa xoa cái bầu vú trong khi
hai ngón tay chàng vân vê cái núm. Bách Hoa cô nương sướng quá, miêng
cô rên la liên hồi, dâm thủy tuôn ra ướt nhẹp hết cửa Ngọc Âm Động.
Bách Hoa cô nương dùng tả chưởng nắm lấy Quân Tử Kiếm sục ra sục vô làm
Tả Lãnh Khương cứ cẫng người lên vì sướng. Một ít tinh khí rỉ ra ngoài
đầu, còn Kiếm của chàng thì giật giật liên tục. Sướng quá, Tả Lãnh
Khương rên lên ư ử, trong khi Bách Hoa cô nương cũng ưhm ưhm liên hồi
làm vang động cả một góc vườn. Một lúc sau, Tả Lãnh Khương quyết định
chuyển sang chiêu khác, gọi là Xà Tấn Huyệt Động. Miệng chàng từ từ rồi
khỏi nhũ hoa của Bách Hoa cô nương, di dần xuống dưới, qua khỏi lỗ rốn,
rồi tới khu vực Ngọc Động nơi được bảo vệ nghiêm ngặt bởi một rừng lông
đen truyền và hai bờ đê. Lưỡi Tả Lãnh Khương đi đến đâu là Bách Hoa cô
nương rùng mình đến đó, da gà nổi khắp mình. Đến khi lưỡi Tả Lãnh
Khương đi đến Ngọc Động và chui tọt vô trong thì Bách Hoa cô nương
không chịu được nữa, cả người cô trân lên, hai chân dang rộng ra như
muốn ôm lấy cái đầu của Tả Lãnh Khương, song chưởng cô ôm chật đầu
chàng ấn vào Ngọc Động. Lưỡi Tả Lãnh Khương khi chạy ra, khi thụt vào
như con rắn đang tấn công huyệt động, Lúc thì nó lại ngoáy tới ngoáy
lui, lúc thí rê rê hai bên mép làm Bách Hoa cô nương rên la ầm
ĩ....ah...ah...ah...ưhm...ưhm...ưhm...sướng quá.....đã quá....chàng ơi!
chơi em đi.....liếm mạnh lên đi.....nút mạnh vào......ah.....em xuất
tinh nữa rồi.......Từ nơi Ngọc Động, dâm thuỷ tuôn ra lai láng, nhưng
Tả Lãnh Khương liếm sạch không để sót một giọt. Thứ nước náy rất tốt
cho Ngọc Nữ Tâm Pháp mà chàng luyện bấy lâu nay.
Bây giờ thì Tả Lãnh Khương dùng chiêu mới mà chàng mới luyện được cách
đó chưa lâu, gọi là Hồng Long Vờn Châu. Chàng dùng lưỡi quét từ dưới
hậu môn Bách Hoa cô nương lên trên tới chỗ âm hạch. Mỗi lần chàng quét
như vậy là Bách Hoa cô nương lại rên lên một tiếng. Quét được chừng
chục lần thì lưỡi chàng dừng lại tại âm hạch, bắt đầu đá qua đá lại cái
âm hạch, rồi lại hất từ dưới hất lên, rồi lại đâm vô nhè nhẹ. Bách Hoa
cô nương cứ nẩy người lên khi mỗi lần cái lưỡi của Tả Lãnh Khương di
chuyển. Quả thật là tuyệt chiêu! Bách Hoa cô nương không còn biết trời
trăng gì nữa, chỉ biết rên la vang trời, còn dâm thuỷ từ trong Ngọc
Động tuôn ra xối xả làm Tả Lãnh Khương không kịp liếm, ướt hết cả mặt.
Về phần mình, Tả Lãnh Khương cũng nứng lắm rồi, Quân Tử Kiếm của chàng
cứng ngắt, chui ra khỏi cái bao để lộ ra cái đầu đỏ hỏn. Chàng cảm thấy
như muốn nổ tung rồi, nên liền đỡ Bách Hoa cô nương đứng quay mặt vô
trong, hai tay bám vào cách cửa. Còn Tả Lãnh Khương dùng chiêu Song Cẩu
Giao Hòa, đứng từ phía sau, tả chưởng cầm lấy Quân Tử Kiếm hương về
phía trước, hữu chưởng đỡ nhẹ vào lưng Bách Hoa cô nương, vận tám thành
công lực và thốc tới trước. Quân Tử Kiếm của chàng đâm thẳng vào Ngọc
Động của Bách Hoa cô nương nghe cái ót, chui thẳng vào trong. Bách Hoa
cô nương chỉ kịp nảy người lên một cái là nghe kêu cái chát. Chưa kịp
phản ứng là cảm thấy Quân Tử Kiếm của Tả Lãnh Khương bắt đầu thụt ra
thụt vô càng lúc càng nhanh. Ôi, sao mà sướng quá! Cả hai người bắt đấu
vừa thở vừa rên...hừ...hừ.....ah...uhm... sướng quá......mạnh nữa
lên.....nhanh lên chàng ơi......nắm vào nhũ hoa của em đi
chàng......tách..tách....phì..phì....
Tả Lãnh Khương cử động mỗi lúc một nhanh, chàng chàng cảm thấy Ngọc
Động của Bách Hoa cô nương đang ngày càng bóp chặt vào kiếm của mình,
hút vào bên trong. Tức thì chàng liền dùng chiêu Hấp Tinh Đại Pháp, vận
hết 12 thành công lực, đâm vào mấy cái thật mạnh. Thế là Bách Hoa cô
nương rú lên, người cô căng cứng ra, giật giật mấy cái, tả chưởng cô
vòng ra sau ôm vào mông Tả Lãnh Khương trong khi hữu chưởng cô cũng
buông khỏi cánh cửa mà đưa lên sờ vào nhũ hoa của mình. Còn Tả Lãnh
Khương thì cảm thấy một luồng điện chạy khắp thân, báo hiệu Hập Tinh
Đại Pháp đã đạt đến cực điểm, chàng liền áp tới đưa song chưởng vòng ra
trước nắm lấy cặp nhũ hoa của Bách Hoa cô nương, thúc mạnh liên tục 10
cái. Thế là người chàng giật giật liên hồi, từ đầu Quân Tử Kiếm của
chàng, một luồng tinh khi bắn thẳng vào Ngọc Động của Bách Hoa cô
nương, chui thẳng vô trong Thanh Cốc.
Bách Hoa cô nương mặt mày tươi rói, miệng cười tươi như hoa hồng hé nụ.
Cô không ngờ Tả Lãnh Khương bản lãnh lại cao cường đến thế. Từ xưa đến
bây giờ chưa có cao thủ nào làm cho cô thỏa mãn đến như vậy. Dù sao thì
cũng đã khuya, đến giờ cần phải đi ngủ, Bách Hoa cô nương liền chào tạm
biệt Tả Lãnh Khương để về phòng:
- Đa tạ Huynh đã cho em một buổi tối tuyệt vời
- Không dám không dám. Tả Lãnh Khương tôi chỉ mong sao làm cho cô nương
vui lòng là đã mãn nguyện lắm rồi.
- Xin tạm biệt Huynh, hẹn khi khác tái ngộ, chúng ta lại ân ái với nhau.
- Tạm biệt cô nương, hẹn ngày tái ngộ.
Nói xong, Bách Hoa cô nương nhanh nhẹn bước về phòng, còn Tả Lãnh
Khương cũng chuẩn bị thu dọn đồ để về phòng ngủ. Nở trên môi nụ cười
mãn nguyện, chàng không ngờ Bách Hoa cô nương lại đẹp đến thế. Được ân
ái với người đẹp như vậy, dù chỉ một lần trong đời, cũng là quá hạnh
phúc rồi. Bao năm trời luyện Ngọc Nữ Tâm Pháp cùng sư phụ, sáng làm
tình, chiều làm tình, tối cũng làm tình, nhưng Tả Lãnh Khương vẫn không
thấy đã như khi làm tình với Bách Hoa cô nương. Nghĩ đến đây, bất giác
chàng lại mỉm cười một mình, tự nhủ trong lòng một ngày nào đó sẽ quay
lại đây, tiếp tục vậy cuộc mây mưa với người đẹp Bách Hoa quán chủ.
Bước ra khỏi nhà tắm, Tả Lãnh Khương bước thong thả về phòng của mình.
Vừa về tới cửa, chàng cảm thấy có ai đó đang rình rập quanh đây. Nhìn
quanh chẳng thấy ai, Tả Lãnh Khương cảm thấy nghi ngại " không lẽ sau
khi làm tình xong, công lực của mình lại yếu đến độ nghe nhầm sao?" Mới
nghĩ đến đó, Tả Lãnh Khương nghe thấy một làn gió mạnh ập đến, chàng
nhanh chóng xoay người, dùng chiêu Đại Thử Né Miu, né hẳn sang một bên
để tránh. Nhưng đã quá trể, chàng cảm thấy gân cốt đông cứng lại, không
thể xoay trở thêm được nữa, chàng biết mình đã trúng đòn Lưu Vân Phất
Huyệt, nhưng chưa biết ai ra tay. Một giọng nói trong trẻo cất lên:
- Ha ha ha, nửa đêm hai người ra đây làm tình. Saokhông vô nhà cho nó
kín đáo.
Thì ra là Ngọc Diệm Dâm Bà, một người nổi tiếng dâm dục nhất Trung
Nguyên, không hiểu sao hôm nay lại ở đây. Ngọc Diệm Dâm Bà luyện được
một món võ công gọi là Dương Tinh Chưởng. Để luyện được món này, mỗi
ngày bà ta bắt mười thanh niên khoẻ mạnh, điểm huyệt kích dâm làm cho
họ mất hết lý trí, bao nhiêu sức lực mang ra hết để thỏa mãn nhu cầu
tình dục của bà ta, trongkhi bà dùng tinh khí của những người này luyện
Dương Tinh Chưởng. Lúc luyện công, bà nằm ngữa trên giường vận khí,
trong khi lần lượt từng người leo lên người bà ta, dùng Quân Tử Kiếm
của mình đâm vào Ngọc Động của bà ta thục lấy thục để cho đến khi sức
tàn lực kiệt. Thế bà ta tung cho một chưởng văng xuống đất chết tươi,
rồi đến người khác lại leo lên làm tiếp. Để luyện thành công môn chưởng
pháp này, gần 3 ngàn thanh niên đã bỏ mạng. Và dù đã luyện thành công,
hàng ngày Ngọc Diện Dâm Bà vẫn bắt thanh niên trai tráng để cho bà điều
khí cũng như thoả mãn dục tính. Lọt vào tay bà ta coi như là mất mạng.
Nghĩ đến đây, Tả Lãnh Khương cảm thấy lạnh toát toàn thân, trong khi
Ngọc Diện Dâm Bà vẫn buông lời trêu ghẹo:
- Tả Lãnh Huynh, sao người muốn thoả mãn dục tình mà không đến tìm ta,
ta sẽ làm cho ngươi lên đến tận cung trăng? Chắc ngươi chê ta xấu, hay
là ta không đủ sức lực làm cho huynh thoả mãn? ha..ha..ha
Do luyên được Dương Tinh Chưởng, nên dù đã ngoài 50 tuổi, Ngọc Diện Dâm
Bà trông trẻ đẹp như gái 18 tuổi, làn da trắng nõn lúc nào cũng toả mùi
thơm quyến rũ, bộ ngực căng tròn nhô cao như hai ngọn núi, mười ngón
tay như mười búp măng nõn nà. Chính vì vậy mà nhiều chàng đã lầm và
mang mạng ra nộp cho bà ta. Tả Lãnh Khương quyết định phải thoát thân
bằng mọi cách, chàng âm thầm vận Lưỡng Cực Chân Ngươn để giải huyệt.
Lúc này, Ngọc Diện Dâm Bà cắp Tả Lãnh Khương vào nách như cắp một đứa
trẻ, khinh công ra khỏi Bách Hoa quán, đến một bãi cỏ trống cách đó
khoảng hai chục dặm. Dâm Bà không ngờ Tả Lãnh Khương đã giải được huyệt
đạo nên không đề phòng, quăng chàng xuống đất, từ từ thoát y để chuẩn
bị cuộc mây mưa. Tả Lãnh Khương vẫn giả như đang bị điểm huyệt, nằm hé
mắt nhìn xem bà ta đang làm gì. Chàng trố mắt kinh ngạc suýt kêu thành
tiếng. Chàng không ngờ Ngọc Diện Dâm bà lại đẹp hơn chàng nghĩ, thân
thể bà trông như một tuyệt tác của Thượng Đế mà Bách Hoa cô nương không
thể so sánh. Cặp nhũ hoa vừa to vừa chắc, nổi lên trên ngực như núi
Thái Sơn. Cặp chân vừa trắng lại vừa thon, khép lại ở giữa là huyệt
động được che đậy bởi một lớp lông đen tuyền. Tả Lãnh Khương như bị
thôi miên, quên mất mình đang sắp bị người ta làm thịt, mãi đến khi
Ngọc Diện Dâm Bà áp tới gần thì chàng mới sực tỉnh, vung tay tung một
chưởng ngay giữa ngực làm Ngọc Diện Dâm Bà loạng choạng lùi ra xa. Chỉ
cần bà ta lùi thêm ba bước nữa là rớt xuống Tuyệt Tình Cốc. Đã biết bao
nhiêu người rớt xuống Tuyệt Tình Cốc này rồi mà chưa hề thấy ai trở
lên. Cũng may là Tả Lãnh Khương chỉ kịp vận 5 thành công lực, chú nếu
không thí Ngọc Diện Dâm Bà không tan xương nát thịt thì cũng rớt xuống
vực. Dâm Bà ré lên:
- Khá khen cho ngươi, nếu ta mà không có Dương Tinh Chưởng hộ thân thì
đã toi mạng rồi. Ta muốn đối xử tốt với ngươi, thế mà ngươi dám ra tay
trước. Được thôi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Ngọc Diên Dâm Bà.
Nói dứt lời, Dâm Bà không câu nệ, vận ngay Dương Tinh chưởng tấn công
Tả Lãnh Khương. Từ nơi Ngọc Động, một luồng khói trắng thoát ra và cuốn
tới, lạnh lẽo như băng tuyết. Tả Lãnh Khương hữu chưởng vận Ngọc Nữ Tâm
Pháp chuẩn bị chống đỡ, còn tả chưởng vận Lưỡng Cực Chân ngươn để hộ
thân. Chàng quyết định vận hết công lực để chống đỡ, nhưng sao vận hoài
mà cũng chỉ đạt được tám thành công lực. Chàng nhủ thầm:
- Chết cha! Có lẽ lúc nãy mình hao tổn quá nhiều chân khí cho Bách Hoa
cô nương rồi, nên bây giờ hồi phục không kịp. Bây giờ biết làm sao mà
chống đỡ đây?
Lúc này thì Dương Tinh Chưởng đã ập tới, người ta chỉ kịp nghe thấy một
tiếng nổ chát chúa là thấy hai thân hình văng ra xa. Ngọc Diệm Dâm Bà
cảm thấy tức thở, đứng vận khí để hồi phục chân khí, trong khi Tả lãnh
Khương thì máu me đầy người, người chàng rũ xuống. Chàng liền ngồi ngay
xuống vận Ngọc Nữ Tâm Pháp để chữa thương. Tuy nhiên, Ngọc Diện Dâm Bà
không cho chàng thời gian để làm chuyện đó, bà nhanh chóng trườn tới,
giở ngay Thái Âm Quỷ Trào chụp vào vai Tả Lãnh Khương lôi chàng đứng
dậy, sau đó dùng Hấp Tinh Đại Pháp để rút chân khí của chàng. Tả Lãnh
Khương cảm thấy chân khí trong người mình đang muốn chạy ra ngoài thì
hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, chàng nhanh chóng vận Lưỡng Cực Chân
Ngươn để hộ thân. Nhưng than ôi, lực bất tòng tâm, chàng đâu có còn đủ
chân khí mà chống đỡ chứ. Hấp Tinh Đại Pháp của Dâm Bà từ từ đi vào
xương tuỷ của Tả Lãnh Khương, đi xuống chỗ Quân Tử Kiếm của chàng. Tức
thì Quân Tử Kiếm của chàng từ từ ngóc đầu dậy, vươn vai đứng lên, càng
ngày càng trở nên cứng hơn, cứng đến độ nó chọc thủng cái quần chàng
đang mặc trên người mà hướng vào Ngọc Âm Động của Ngọc Diện Dâm Bà, rồi
chàng không chịu được nữa, thấy người mình cứ bị hút về phía trước, bất
ngờ người chàng đổ ập đến, Quân Tử Kiếm của chàng đâm thẳng vào trong
Ngọc Âm, Động, và chân khí của chàng tuôn ra xối xã bên trong Thanh Cốc.
Xong xuôi, người chàng trở nên mềm nhũn, không còn chút sinh khí. Nếu
không nhờ có Ngọc Nữ Tâm Pháp hộ thân thì chàng đã ra người thiên cổ
rồi. Ngọc Diện Dâm Bà sau khi đã hút hết tinh khí của Tả Lãnh Khương,
tưởng rằng chàng đã chết, nên tung một chưởng cho chàng rơi xuống Tuyệt
Tình Cốc.