Thung Lũng Không Tên -
tập 2
Trong lúc đó bàn tay Sơn thọc vào trong áo của ả mà vò vò bóp bóp hai
trái vú nhảo nhẹt. Được một hồi, ả trèo lên người anh. Kéo váy, vẹt mép
quần lót sang một bên. Một tay giữ váy một tay cầm dương vật của Sơn rà
rà qua lại, cái đầu bùi cà cà vào lông mu rào rạo làm Sơn sướng tê tê.
Ả nhúc nhích mông, tay nắm dương vật Sơn tiếp tục đưa đẩy, cái đầu bùi
lọt vào khe mềm ướt, Ả giang hồ nhấc mông lên rồi dập mạnh xuống. Sơn
rên lên khe khẽ :" ui da! sướng quá!... ", và rồi run lên bần bật mà
sướng khoái ngất ngư, cái cảm giác âm ấm ươn ướt mềm mọng nó ấp xiết
nắn bóp cái củ lẳng đang vươn dài cương căng theo đà mông dập của ả gái
làm tiền làm Sơn tự động hích ngược lên, đầu óc Sơn mê đi toàn thân
cương cứng rang rang nóng bỏng. Sơn thở hồng hộc đắm chìm trong khoái
cảm nhục dục mà đã lâu lắm rồi anh không được hưỡng. Đã ba năm rồi còn
gì. Hơn một ngàn ngày rồi Sơn không biết mùi đàn bà là gì. Ả tiếp tục
thục lên thục xuống.
- Á... á.... à.... ư.... ứ...... Cảm giác khoan khoái quá, dể chịu quá,
sướng quá làm Sơn không ngăn được tiếng rên trong cổ họng.
Khoái cảm dâng lên gấp bội khi ả giang hồ hì hục kéo lên, hạ xuống thân
thể nâng nẩng trên người Sơn... Cảm giác sướng dường như tăng cao, khi
ả tăng dần tốc độ. Mỗi khi tử cung chạm vào đầu tu của dương vật là Sơn
thấy sướng tột bậc. Sơn rên khe khẽ trong sung sướng " Hư... hư......
hưmmm.... ưmmm.... " Nghe tiếng rên của Sơn, ả tích cực sàn qua sàn lại
hạ thể, âm hộ như xiết lấy dương vật, tạo một cảm giác sung sướng lạ
kỳ. Sơn thấy mình như lên tận mây xanh, như đang dập dềnh trong cõi hư
vô... chao ôi, sướng ngầy ngật, sướng không thể tả được. Rồi tất cả các
sung sướng dương như dồn tụ nơi dương vật. Sơn rên hừ hử hất mạnh một
cái. Toàn thân căng cứng rồi từ dương vật bắn ra những dòng tinh ào ạt
cùng với cảm giác sướng buốt cả não...
Sơn gục xuống như chiếc lốp xì hơi, bên cạnh ả giang hồ hì hục lau chui
hạ thể. Giương cặp mắt lờ đờ vì men rượu anh nhìn ả rồi anh thấy mệt,
mệt rã rời gân cốt. Mắt anh đóng lại chìm vào giất ngũ mệt mõi mặc kệ ả
loay hoay bên cạnh lay lay anh.
Sáng sớm hôm sau.
Sơn choàng tỉnh dậy và thấy mình nằm cuộn tròn ở một góc công viên. Bên
cạnh anh hai gã lang thang đang say sưa ngũ vô tư. Sơn vội vã ngồi nhổm
lên. Trong một thoáng, gương mặt ả giang hồ hiện ra và Sơn nhớ lại tất
cả. Anh đưa mắt nhìn quanh. Cái túi xách không còn ở bên cạnh và dĩ
nhiên số tiền trong túi anh cũng không cánh mà bay.
Những ngón tay lần mò một cách tuyệt vọng các túi rồi buông thả xuống
một cách bất lực. Cũng may mà bọn chúng còn để lại cho anh bộ quần áo,
nếu không biết làm thế nào anh đi lại trong thành phố- Ý nghĩ chua chát
ấy làm Sơn nhếch mép một cách buồn rầu. Anh nhìn lại nơi trú ngụ bất
đắc dĩ của mình rồi chậm chạp bước đi những bước nặng nề trên đường phố
đông người qua lại.
Phần 2: Đi Tìm Vận May
Sơn vẫn đi lang thang trên phố bằng những bước chân vô định. Đường phố
đã lên đèn. Xung quanh anh, dòng người xe vẫn tấp nập với hàng trăm
loại âm thanh... Nhưng Sơn vẫn không nghe thấy gì hết. Màn sương mù
thất vọng đã bao trùm lên anh và anh cứ bước đi như một kẻ mất trí.
Đúng lúc anh vừa bước lên vĩa hè thì chợt một chiếc hon-đa dừng ngay
bên cạnh. Trên xe có hai người - một nam và một nữ. Người đàn ông chống
xe, nhảy xuống vổ vào vai Sơn giọng hồ hởi. hắn ta kêu lên :
- Chèng đéc ơi!... Sơn hả?
Sơn giật mình quay lại. Dưới ánh sáng của bóng đèn cao áp ngay cạnh đó,
anh nhận ra kẻ đang đứng trước mặt mình : Dáng người thấp béo, nước da
đen cháy và cặp mắt ốc nhồi trợn trao kia đích thị là Phi. Hắn cũng
trong số những người được tha ở Trại cải tạo cùng với anh. Đáp lại thái
độ của Phi, Sơn cũng vui mừng nắm chặt tay của hắn :
- Anh Phi! Thiệt không ngờ...!
Phi tiếp tục nói :
- Về mấy bữa rồi, sao còn lang thang ở đây?
Nói xong Phi xoay sang cô gái đi cùng, giới thiệu :
- Đây Hoài Hương. Một chiến hữu...
Sơn khẽ gật đầu, trả lời lấp lững :
- Ờ... vậy đó...
Phi nheo mắt, nhìn xoáy vào mắt Sơn :
- Rỗi rãi không? Kiếm nơi nào nhậu nói chuyện chơi?
- Ừ, thì đi! - Sơn nói bằng giọng bất cần.
Phi mỉm cười. Hắn quay lại nhìn Hương. Hai người trao đổi với nhau một
cái nhìn đầy ý nghĩa. Sau đó Phi đập mạnh vào vai Sơn :
- Đi thôi mày!
Sơn ngồi lên xe máy, phía sau Hoài Hương. Chiếc hon-đa với ba người
ngồi trên thong thả lăng bánh, hướng vào một phố nhỏ ngay gần đó...
*
* *
Ba người ngồi xoay quanh một bàn nhậu. Trên bàn có đủ các món nhậu cùng
với vài lon bia và thuốc lá 555. Sơn kể vắn tắt cho Phi và Hương nghe
hoàn cảnh của mình. Anh chẳng dấu diếm gì. Thậm chí, càng nói ra, anh
càng thấy vơi bớt nỗi buồn đang vò xé trong lòng. Trong khi Sơn kể, Phi
và Hương im lặng nghe, thỉnh thoảng lại trao đổi với nhau những cái
nhìn. Cuối cùng, khi Sơn đã kết thúc câu chuyện của mình, Phi gật gù :
- Tóm lại, mày cùng đường?
Sơn im lặng, Phi cũng không cần trả lời. Hắn tiếp tục phát triển suy
nghĩ của mình :
- Phải thôi! Cuộc đời là như vậy đó. Những thằng khôn ngoan cưỡi cổ lên
những thằng ngu để tồn tại! Bởi vậy phải biết khôn ngoan mới được.
Dừng một lát, hắn nói thêm :
- Nhưng nếu có tiền mày sẽ thấy khác ngay thôi.
Sơn lắc đầu chán ngán :
- Nhưng kiếm tiền đâu phải chuyện dể?
- Không khó lắm như mày nghĩ đâu - Phi nhẹ nhàng - Tuy vậy, phải biết
cách mới được. Và chủ yếu nhất là phải có "chiến hữu ".
Hai tiếng "chiến hữu", Phi nhấn mạnh một cách cố ý. Sơn nghi ngờ nhìn
hắn :
- Anh nói vậy nghĩa là thế nào?
Phi không trả lời ngay. Hắn quay lại phía Hoài Hương vẫn đang im lặng
lắng nghe câu chuyện. Hương khẽ gật đầu. Phi quay lại phía Sơn :
- Nếu mày đồng ý, tụi tao có thể giúp mày làm lại cuộc đời...
- Nhưng bằng cách nào chớ? Sơn hỏi bằng giọng không giấu nổi lo ngại.
Bằng linh cảm, anh hiểu rằng Phi đang chuẩn bị nói với anh một điều gì
đó rất quan trọng.
Phi rút điếu thuốc ra khỏi môi, ghé vào tai Sơn thì thầm mấy câu. Nghe
xong, Sơn ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn lên trần nhà với vẻ suy nghĩ.
Phi cũng không nói gì thêm, hắn đưa lon bia lên miệng. Đến lúc đó, Hoài
Hương mới nhỏ nhẹ xen vào :
- Chuyện như vậy. Tuỳ anh thôi, tụi tôi không ép. Nói thiệt, tụi tôi
cũng tính nát nước rồi...
Sơn nhíu mày nhìn điếu thuốc lá đang tỏa khói trên tay. Phi nói nhỏ
nhưng rành rọt :
- Cô Hương nói đúng. Tùy mày lựa chọn, tụi tao không ép. Nhưng nếu đồng
ý là phải chịu chơi- Chơi hết mình! Mày là thằng nhanh nhẹn, cứng cáp,
có thể làm được. Công việc này không thể có sự yếu đuối - dù chỉ trong
suy nghĩ...
Phút do dự kéo dài. Có những hình ảnh đang lướt qua trong Sơn. Anh thấy
gương mặt đểu giả của vợ chồng Bảy. Rồi nét mặt đau khổ giã tạo của Kim
Anh -cô người yêu tử thuở còn học sinh- khi cô báo tin là phải đi lấy
một anh chồng giàu. Nhưng day dứt nhất, đau đớn nhất vẫn là khuôn mặt
của người chủ mới ở căn nhà cũ của gia đình anh với những lời nói thảng
nhiên, tàn nhẩn : "- Bả chết do đau buồn gì đó về thằng con lớn...
Thằng đó đang ở tù mà!.. " Bên tai anh như có một kẻ nào đó đang thì
thầm nhũng lời lạnh băng : " Mày còn đắn đo gì nữa? Mày không còn gì để
mất nữa!!Tất cả đã quay lưng lại. Cái xã hội này đã không thừa nhận mày
- một thằng tù về! Nhưng nếu có tiền, mày có thể có tất cả, có thể làm
lại tất cả từ đầu "
Những câu nói ây cứ xoay vào trong suy nghĩ của Sơn. Khuôn mặt của
Hương và Phi vẫn đang chăm chú nhìn anh, chờ đợi. Như để tăng thêm hiệu
quả những câu nói của mình, Phi mỉm cười nói thêm :
- Chúng ta không ăn cướp, không chém giết ai cả! Chúng ta chỉ đi kiếm
tiền. Mày thấy không? Như thế còn lương thiện hơn khối những đứa khác.
Phút do dự bị đánh tan. Sơn lặng lẻ chìa bàn tay qua bàn cho Phi và Phi
nắm chặc lấy bàn tay ấy...
*
* *
Năm người ngồi xoay quanh chiếc bàn trên tầng lầu của một căn nhà nhỏ
nằm sâu trong hẻm. Đó là nơi Hoài Hương ở.
Trong số những người có mặt, ngoài Phi, Hương và Sơn còn có hai thanh
niên nữa. Người thứ nhất là Khải. Hắn trạc độ 25, 26 tuổi dáng người
tầm thước. Trên khuôn mặt lỳ lợm là đôi mắt trũng sâu, hàm răng vẩu và
mái tóc rễ tre. Người thứ hai trẻ hơn là Thọ. Anh ta có dáng cao lớn
nhưng ngộc nghệch và chất phát. Gia đình anh ta vốn cùng ở trong một
xóm ngoại thành với Phi. Trong một lần qua nhà, Phi tuyển mộ được và
cho cùng đi với mình.
Phi nâng cao ly rượu lên ngang tầm mắt, trịnh trọng tuên bố :
- Các chiến hữu. Từ giây phút này, chúng ta là một, cùng gắn bó với
nhau trong mối quan hệ sinh tử. Nếu chúng ta đồng tâm hợp lực, tôi tin
rằng số phận chúng ta sẽ thay đổi. Chỉ cần có lòng dũng cảm!
Nói xong đoạn mở đầu đó, Phi lần lượt cụng ly với từng người. Sau đó,
cả bọn ngữa cổ uống cạn. Trong khi Hương rót tiếp rượu, Phi nói tiếp
bằng giọng dứt khoát :
- Tôi tuyên bố : Tôi sẽ là người chỉ huy cả nhóm. Sau tôi, chú Sơn sẽ
là người chịu trách nhiệm thứ hai. Về tài chánh ban đầu của cả nhóm, đã
có Hoài Hương đây gánh chịu...
Trong khi đó Hoài Hương đi lại cái tủ lớn lấy ra một cái ví lớn. Cô ta
đưa cho Phi. Hắn mở ví, cầm một nắm tiền giơ lên và sau đó nhét trở lại
vào trong ví :
- Ngày mai, chúng ta sẽ sắm vài thứ trang bị cho nhóm. Còn bây giờ, xin
nâng cốc chúc mừng sự may mắn đang chờ đợi chúng ta phía trước!
Hoài Hương lại mang thêm rượu ra, Những chiếc ly lại giơ cao dốc tuột
xuống... Cuộc nhậu kéo dài từ chập tối đến nữa đêm. Đó là một tụ họp để
ra đời một nhóm đào vàng dưới sự chỉ huy của Phi. Hai ngày nữa, họ sẽ
lên cao nguyên để tìm sự may mắn trong những khu rừng mênh mông. Dù
không nói ra nhưng ai cũng hiểu rằng đó là một công việc đầy mạo hiểm
và không biết điều gì đang chờ đón họ...
*
* *
Tại bến xe một thị xã trên cao nguyên.
Chiếc xe ca thong thả dừng bánh. Hành khách trên xe lục đục kéo nhau
xuống, trong số đó có cả bốn người : Phi, Sơn, Khải, Thọ. Trên vai họ
đều vác ba-lô. Sau khi đã xuống bến xe, Phi đảo mắt nhìn xung quanh rồi
kéo cả bọn vào một quán nhậu gần đó.
Cả nhóm ngồi vây lấy một chiếc bàn nhỏ, kêu ngắn gọn vài món ăn và chai
rượu trắng. Vừa rót rượu vào các ly, Phi vừa nói giọng hồ hởi :
- Nào, thưởng thức một bữa cơm cao nguyên đi tụi bây. Ăn lấy sức còn
đi, đừng có xỉn nha. Đây mới chỉ là đoạn khởi đầu thôi.
Ngừng một lát, hắn mỉm cười nói thêm :
- Tụi bây đừng lo! Vô trong đó, nếu trúng thì hổng có thiếu chi hết :
Rượu, đồ nhậu, bia bọt... Cả gái nữa. Chỉ sợ không có sức!
Chừng nữa giờ sau, bữa ăn đã xong. Ông chủ quán mang đến bàn họ một
khay cà phê và gói Hero. Không cần mời, ông ta kéo ghế ngồi xuống bên
cạnh tự nhiên hỏi :
- Mấy chú đi chi? Vàng hay trầm?
Cả bọn kinh ngạc nhìn ông ta. Khải hất hàm :
- Ông cần biết để làm chi vậy?
- À, chẳng hạn tôi có thể giúp đở các chú khâu tiêu thụ. Hoặc tỷ dụ
giúp các chú trang bị dụng cụ gì đó.. Tui thấy hình như các chú chưa có
kinh nghiệm nhiều lắm..
Phi nói bằng giọng không mấy thiện cảm lắm :
- Mà tại sao ông biết?
Ông chủ quán vẫn cười tươi :
- Tui bán hàng ở đây, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết. Các chú cần chi,
tôi sẵn sàng giúp...
Sơn hỏi bằng giọng nhã nhặn hơn
- Vậy ông lo cho chúng tôi một số dụng cụ đãi vàng được không?
- Được quá đi chớ! Nhưng các chú định đến đâu?Thung lũng Khỉ?Khe Rùa
Vàng hay xa hơn?
- Có bao nhiêu địa điểm như vậy?
- Nhiều lắm. Nhưng ở hai nơi trên, người ta đang đào đãi khá đông. Hơn
nữa, chỉ ở nơi này tôi mới có thể giúp đở các chú. Ngoài ra, thuộc phạm
vi người khác..
- Nhưng ông định giúp đở thế nào?
- Có gì đâu. Tui sẽ giới thiệu các chú với các người quen của tôi. Họ
sẽ bảo đảm cho các chú không có chuyện gì không hay xãy ra..
- Sao?Bảo trợ lấy công chứ gì? Khải hỏi giọng long lên.
Ông chủ quán thản nhiên :
- Ở đời có ai làm việc không công bao giờ?
Khải đấm xuống mặt bàn làm ly, cốc nảy lên :
- Tụi tôi không phải con nít. Ông đừng có dọa!
Ông chủ vẫn không hề đổi sắc mặt :
- Tôi chỉ sợ các chú gặp chuyện không hay thôi?
Một thoáng trôi qua, biết không thể làm dữ với lảo chú quán. Cả bọn
ngồi yên. Ông chủ quán cười hiền hòa :
- Các chú bớt nóng rồi chứ?Phải vậy chứ!
Cả bọn tiếp tục ngồi uống nước hút thuốc. Còn ông chủ quán quay sang
hỏi Sơn :
- Vậy còn dụng cụ? Có cần gì nữa không?
- Có chứ! - Sơn gật đầu ra hiệu Phi đưa cho ông chủ quán một xấp tiền -
Ông lo đủ cho bọn tôi nghen. Bốn người cả thảy.
Ông chủ quán đỡ xấp giấy bạc từ tay Phi và thong thả đếm...
*
* *
Chiếc xe tải bon bon trên đường quốc lộ, xuyên qua những cánh rừng bạc
ngàn. Trên thùng xe khoảng hơn chục người đứng lố nhố. Đến một khoảng
đất trống, chiếc xe dừng lại để những người ngồi trên nhảy xuống. Trong
số đó có cả nhóm bốn người của Sơn và nhóm sáu người do một ông già dẫn
đầu.
Sau khi đã xuống xe, mọi người lúi húi kiểm tra ba lô và những thứ mang
theo. Sau đó nối đuôi nhay đi vào một con đường mòn dẫn sâu vào cánh
rừng ngay cạnh đó.
Đã gần đứng trưa. Mặt trời tỏa sáng rực rở. Cao nguyên lộng gió. Rừng
cây lao xao như đang thì thầm kể cho nhau nghe bí mật của miền đất này.
Đất Ba-zan xạm đỏ dưới chân. Hai bên đường, những cành lá rậm rạp chìa
ra cản bước chân người. Nhưng bất chấp tất cả, đoàn người vẫn lầm lũi
bước dấn sâu vào trong cái màu xanh trùng điệp bất tận của rừng. Đá
sắc, gai nhọn và con đường cheo leo qua các thung lũng, những vực sâu
cũng không ngăn cản được họ. Có những lúc, họ đi qua rừng tre gai tua
tủa làm rách toạt cả áo. Có lúc, phải lội bì bỏm dưới dòng suối trong
vắt để tìm con đường mòn bị khuất dưới những bụi cây rậm rạp. Có lúc,
đoàn người phải đi lên một đỉnh đèo lộng gió và từ đó có thể phóng tầm
mắt ra một vùng rộng lớn xung quanh. Ở đây, họ dừng lại ít phút nghỉ
ngơi lấy sức.
Cũng như mọi người, Sơn hạ ba lô và những thứ trên tay xuống. Anh đưa
ống tay áo lên gạt mồ hôi trên khuôn mặt đỏ gay và thở dốc. Một lúc
sau, ông già ngôi bên cạnh quay sang bắt chuyện :
- Các chú gây sự với tụi nó làm chi!
Sơn ngạc nhiên nhìn ông già :
- Bác nói sao? Gây sự với ai?
Ông già nheo nheo đôi mắt :
- Ông chủ quán ở bến xe đó... Lúc ấy, tụi tôi cũng ngồi trong quán mà.
Các chú có biết hắn là ai không?
- Ai vậy bác?
- Lão chủ quán đó là Tư "cà nhắc". Đó là một đầu mối chuyên thu nhập
người cho bọn cai đào vàng.
Hắn có quan hệ mật thiết với bọn cai đầu nậu ở các thung lũng đào vàng.
- Nhưng... Sao bác biết nhiều vậy?
- Tôi đã đi rồi mà! - Ông già rít mạnh hơi thuốc - Lần trước chính lảo
Tư "cà nhắc" giới thiệu tôi đến thung lũng Khỉ để làm thuê cho thằng
Lai đầu nậu. Nhưng chỉ được một tuần, tôi bị sốt rét dữ quá nên phải
quay về.
- Nhưng... liệu có ăn nhằm gì không bác? Sơn hỏi ông già.
- Nghe chừng cũng khó khăn lắm... Mà nếu trúng chưa chắc đã mang về
được. Tụi cướp hoành hành dữ lắm.
- Vậy bác đi làm chi?
Ông già thở dài, nhìn vào màu xanh mênh mông của cánh rừng, chậm rãi
nói :
- Chắc chú không phải người mần ruộng... ngán quá rồi!Làm cực mà chẳng
đủ ăn... Thì cũng đi thử thời vận may coi...
Đoàn người đứng lên lục đục xuống dốc. Lúc này có thêm một nhóm khoảng
6, 7 người nhập bọn. Chỉ cần nhìn hành lý là biết rằng đó là những
người đang đi theo tiếng gọi của thung lũng vàng. Do có cảm tình với
ông già, Sơn đi tụt lại nói chuyện với ông cho vui :
- Lần nay bác tính tới đâu?
- Có lẽ đi xa hơn lần trước. Tụi tôi tính đến khe Rùa Vàng.
- Ngoài thung lũng Khỉ và khe Rùa vàng còn nơi nào khác không bác?
- Còn chớ! Còn thung lũng Lợn Rừng, khe Bò Tót, suối Lim sâu tít ở bên
trong. Rồi còn hàng chục địa điểm không tên rãi rác xung quanh nữa.
Nhưng thung lũng Khỉ thì gần tới rồi..
- Còn khoảng bao lâu nữa thì đến?
- Khoảng hai giờ đồng hồ nữa. Qua một bản người Ê-đê là tới nơi.
Con đường mòn đã trở nên rậm rạp hơn. Đoàn người vẫn mãi miết nối nhau
dấn vào màu xanh bất tận ở trước mặt...
*
* *
Con đường mòn đã đi tới một ngã ba. Ông già hay chuyện dừng lại, nói
với Sơn :
- Đây là đường rẽ vô thung lũng Khỉ. Chỉ khoảng vài ba cây số nữa thôi.
Còn tụi tôi phải đi tiếp...
Sơn gật đầu :
- Cảm ơn bác!
Bắt đầu từ đây, đoàn người chia làm hai nhóm. Nhóm của Sơn và hấu hết
những người đi cùng đều rẽ vào thung lũng Khỉ. Riêng nhóm ông già thì
tiếp tục đi thẳng. Họ đến khe Rùa Vàng.
Từ đoạn này, đường trở nên khó đi hơn. Rừng cũng rậm rạp hơn nhiều. Con
đường mòn càng thu nhỏ lại nên đoàn người phải đi thành một hàng dọc.
Khi đoàn người đang nối đuôi nhau trèo lên một cái dốc nhỏ. Trên đỉnh
dốc bổng xuất hiện một đám hơn chục người - Hầu hết là thanh niên mặc
áo dân tộc hoặc đóng khố. Họ trang bị vũ khí là hai khẩu AK và giáo
mác, cung tên. Chỉ huy nhóm là một người trung niên mặc quần áo bộ đội
đã cũ, trên tay vung khẩu K. 54. Anh ta dõng dạt :
- Đồng bào dừng lại!
Điều bất ngờ làm đoàn người lặng đi. Có thể thấy trên gương mặt mệt mỏi
của họ là những tia giận dữ. Riêng Phi và Khải thì lần tay vào lưng áo
kiểm tra lại dao. Hướng ánh mắt bốc lửa lên đỉnh dốc, Phi nói với cả
bọn bằng giọng rít qua kẽ răng :
- Nếu tao ra hiệu, tất cả cùng sáp vô nghen. Quyết tử đi, tụi bây!
Sơn giơ tay ngăn lại :
- Để im đã. Xem thử họ muốn gì!
Trong khi đó, người cầm súng ngắn tiếp tục bằng giọng dõng dạc :
- Đồng bào chú ý. Đồng bào đang đi qua khu vực thuộc bản của chúng tôi.
Theo quy định của địa phương tất cả những người muốn đi qua đều phải
mua vé. Yêu cầu đồng bào hãy tự giác!
Đám người xôn xao. Một kẻ nào đó bực dọc thốt lên :
- Mẹ cha nó. Thiệt là ăn cướp trắng trợn.
Một giọng khác :
- Nhập gia tùy tục mà...
- Hổng mua. Xem tụi nó làm gì?
- Chịu nín thôi. Rừng nào cọp đó mà...
Người cầm súng tiếp tục nói vọng xuống đầu đoàn người :
- Lực lượng tự vệ địa phương có nhiệm vụ bán vé phục vụ cho mọi người.
Vé bán theo đầu người. Nào, xin mời bà con chuẩn bị tiền. Giá mỗi chiếc
vé theo quy định là hai chục ngàn đồng...
Ở dưới chân dốc, Phi nghiến răng :
- Phục vụ cái mả cha tụi bây. Aên cướp thì có! Tụi mình không mua coi
tụi nó có dám làm gì không?
Trên đỉnh dốc, người cầm súng ngắn lại tiếp tục :
- Đề nghị đồng bào nghiêm túc chấp hành theo quy định của địa phương.
Nào, các đồng chí chuẩn bị...
Câu nói đó là một hiệu lệnh. Đám thanh niên lập tức hạ súng và giáo mác
đang chỉa xuống đầu những người đứng gần nhất. Từ trong đoàn người, một
thanh niên dánh vẻ bặm trợn hỏi :
- Nhưng nếu hổng có tiền mua vé thì sao đây?
Người cầm súng ngắn lạnh lùng :
- Thì quay lại!
Ở dưới dốc, Phi gầm lên :
- Tao quyết tử rồi đó!