Thung Lũng Không Tên -
tập 8
Từ trong những chiếc lều, những kẻ đào vàng lao tứ tung ra ngoài trong
nỗi hoảng sợ điên dại. Họ lăn, họ lao bừa vào những gốc cây để ẩn nấp.
Trong cảnh hỗn loạn đó, thỉnh thoảng sau những tiếng súng vang lên là
có một bóng người ngã nhào xuống. Hàng chục người lao vào nhau, dẫm đạp
lên nhau. Trong khi đó, Seng cùng bọn Bảo tranh thủ cướp đồ đạt, nhét
vào trong những chiếc ba lô. Một lát sau, cả bọn lẫn nhanh vào các bụi
cây, biến mất bỏ lại sau lưng những chiếc lều bốc cháy.
*
* *
Trời đã hừng sáng.
Sơn vẫn đi trong rừng rậm. Anh đã hoàn toàn mất phương hướng nên vừa đi
anh vừa ngẩng mặt nhìn ra xung quanh với vẻ ngơ ngác. Rừng núi hoang vu
và không hề có dấu vết của con người hoặc có nhưng Sơn không đủ kinh
nghiệm để nhận ra. Gai nhọn, đá sắc đã làm cho quần áo anh rách toạc và
trên mặt, ở hai khủy tay có những vết xước.
Khi mặt trời đã đứng bóng, Sơn lần xuống một khe nhỏ, vốc nước uống.
Sau đó, anh lại tiếp tục băng rừng bước đi, bước đi những bước mà chính
anh sẽ không biết sẽ về đâu?
Đã xế chiều. Hoàng hôn đã bao phủ lên màu xanh của núi rừng. Sơn lần
qua những bụi cây, hái những quả nhỏ để ăn. Có những quả vừa bỏ vào
miệng nhai được mấy miếng, anh đã vội nhăn mặt nhổ ra...
... Buổi sáng giữa rừng hoang. Đã sang ngày thứ ba.
Sơn nằm trên lớp lá cây dưới nền đất bên dưới một lùm cây rậm rạp. Một
tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng vào hai mắt đang nhắm
nghiền của anh. Thỉnh thoảng, Sơn lại cất lên tiếng rên nặng nề. Cơn
sốt đã đi qua ban đêm vẫn còn để lại dấu vết của nó trên khuôn mặt tái
xanh của anh. Trong cơn mê sảng. Sơn thì thào :
- Nước...!... Nước! Cho tôi uống nước!
Tiếng nói tuyệt vọng đó bị khỏa lấp đi trong tiếng xôn xao của rừng
buổi sáng với tiếng lá đón gió, tiếng chim ríu rích trên những cành cây
và tiếng kêu của những con khỉ đuổi nhau trên cao. Lẫn trong âm thanh
ấy Sơn vẫn nặng nề trở mình. Anh quờ quạng ra xung quanh và thì thào
cất giọng đã kiệt sức :
- Nước. Trời ơi nước!
Núi rừng vẫn lặng lặng, hoang vu như thế. Mặt trời đã lên cao và không
khí trở nên khô hanh hơn. Cơn khát càng tăng. Không thể chịu nổi cơn
khát đang hành hạ mình, Sơn bò ra khỏi bụi cây. Anh bám vào một gốc cây
đứng lên nhưng lại loạng choạng ngã xuống. Vừa đi vừa vấp ngã, Sơn bước
qua những bụi cây.
Không biết Sơn đi như thế được bao lâu. Cuối cùng, kiệt sức, anh ngã
xuống và bắt đầu bò đi chậm chạp trên nền đất. Đã nghe thấy tiếng róc
rách của một dòng suối. Sơn bật lên tiếng rên nho nhỏ, tiếp tục bò tới
bằng một quyết tâm tuyệt vọng.
Nghe tiếng động con nai đang uống nước co giò lao vút đi và mất hút
giữa nhừng lùm cây. Nhưng Sơn không để ý đến tất cả những gì xung
quanh. Anh chỉ thấy dòng suối đang róc rách đầy khiêu gợi, mời mọc.
Cuối cùng anh đã tới dòng suối, Sơn chúi đầu xuống và mất đà ngã lộn
nhào xuống nước... Nước lạnh đã làm cho Sơn tỉnh hẳn. Anh vốc nước uống
thỏa thê. Sau đó, anh còn té nước lên người như để xua đi những bụi
bặm, những mệt nhọc của những biến động vừa qua.
Bất chợt, Sơn dừng lại. Anh nghe thấy có tiếng người lao xao đâu đây.
Anh vội vả bò vào một lùm cây rậm rạp để giấu mình. Gió đưa đến hơi bếp
và tiếng người nói. Sau một thoáng lưỡng lự, Sơn lặng lẽ bò về phía
những âm thanh đầy hấp dẫn đó...
Ở một khoảng trống giữa rừng, một bếp lửa đang cháy đỏ với một cái
xoong bên trên bốc khói nghi ngút. Có hai người đang nói chuyện, quay
lưng lại phía Sơn. Sơn chui vào một bụi cây và rẽ lá nhìn ra. Một tên
đứng dậy, đi lại chỗ Sơn đang nấp nhặt mấy cành cây khô. Sơn rùng mình.
Anh nhận ra khuôn mặt bành bành với nước da vàng như nghệ. Đó là tên
Hận. Tên thứ hai là tên Hoàng với cái dáng nhỏ thó không thể lẫn vào
đâu được.
Lấy củi xong, Hận quay trở lại bếp. Trong bụi cây, Sơn chắc bọn chúng
còn ba tên nữa đang lẫn quẫn đâu đây. Nấn ná ở khu vực này với anh là
quá nguy hiểm. Anh định bò lui trở lại. Chợt anh nghe tiếng Hận thì
thào :
-... Chỉ còn cách này. Mày dám chơi không?
Hoàng gật đầu :
- Chơi thì chơi. Ngán chi!
Anh thấy Hận móc từ trong túi ra một gói nhỏ. Hắn đổ cái gói vào trong
xoong rồi tống mảnh giấy vào bếp. Trong khi đó Hận móc từ ba lô ra hai
ổ bánh mì và đưa cho Hận một ổ. Hận lắc đầu :
- Mày ăn trước đi. Để tao rữa tay kỹ mới ăn được!
Từ trong bụi cây Sơn nuốt nước miếng nhìn tên Hoàng nhai bánh. Chợt có
tiếng người lao xao rồi tiếng chân bước thìn thịt, rồi Bảo, Chung và
tên Seng xuất hiện. Trên vai tên Chung khoác chiếc ba lô căng phồng.
Nhìn thấy chúng hai tên kia đứng dậy, mừng rỡ :
- Ngon không? Hoàng hỏi.
Bảo gật đầu. Hận nói trong khi đưa tay đỡ cái ba lô nặng trĩu trên vai
Chung :
- Được mười mấy ký không?
Chung gật đầu :
- Hai chục ký đó. Riêng đồ "xịn" gần một yến!
- Phước tổ rồi! - Hoàng kêu lên - Phen này cầm chắc ba chục cây!
Trong khi Hoàng và hận xúm đỡ cái ba lô đựng trầm cho Chung, Bảo lặng
lẽ đứng nhích ra một bên. Hắn đưa mắt nhìn tên Seng đang hạ mũi khẩu
AR. 15 xuống ngang hông. Cái nòng súng của Seng giật nãy lên. Cả một
băng đạn xỉa vào người ba tên kia. Ba đứa nhảy dựng lên rồi đổ xuống
trong những tư thế khác nhau. Trong một thoáng, máu chảy loang ra hòa
với đất.
Trong bụi cây, Sơn nhắm nghiền mắt. Một lát sau, khi mở mắt ra, anh
thấy Seng xách ba lô trầm đặt chỗ khác. Còn Bảo thi đang ngồi cạnh bếp
lửa. Hắn cười khùng khục và bình luận bằng một giọng tàn nhẫn :
- Dù sao tụi nó cũng mang giất mơ ba chục cây xuống âm phủ! Nhân đạo
quá rồi!
Đang lúi húi tháo dây buộc miệng ba lô. Seng quay lại :
- Chia thôi mậy?
- Thong thả đã! Cơm chín rồi. Tao với mày ăn một bữa tạm biệt nhau
luôn!
Seng lẳng lặng cầm ca và xới cơm trong xoong ra. Hai đứa ngồi ăn một
cách ngon lành bên cạnh ba cái xác đẫm máu của những kẻ mới trước đó ít
phút còn là đồng hội đổng thuyền với chúng.
Trong bụi cây, Sơn vẫn nằm im nhìn ra. Anh muốn biết đến cái kết cục
của màn kịch đẫm máu này.
*
* *
... Ăn cơm xong. Bảo rót nước từ trong bi-đông ra uống một hơi dài vẻ
thỏa mãn. Sau đó, hắn rót một ca cho Seng. Tên này thong thả hơn. Hắn
nhấp từng ngụm nhỏ.
Khi Seng đang hớp những hớp cuối cùng, bất chợt hắn sững lại, đôi mắt
trợn trừng hốt hoảng nhìn tên Bảo. Tên này đang gập người xuống, hai
tay ôm bụng vì những cơn đau xé ruột từ bên trong. Hai đứa hoảng loạn
nhìn nhau. Rồi tên Seng cũng đưa tay ôm bụng và gập người lại. Trong
đôi mắt của chúng đã thấy bóng dáng của thần chết!
Bảo nói giọng tắc nghẹn vì sợ hải :
- Tụi nó... nó đánh thuốc độc!
Nói xong Bảo vùng đứng lên, loạng choạng mấy bước rồi khuỵu xuống ghì
lấy bụng. Còn Seng thì, hắn ngồi nguyên tư thế cũ trong khi hai tay ôm
bụng và mắt nhìn trừng trừng lên những tàn lá cao xanh vời vợi trên đầu
hắn. Những tán lá ấy tứ xoay tròn, xoay tròn rồi quay tít. Seng từ từ
ngã quay ra đất. Đôi mắt mở trừng trừng của hắn vẫn nhìn thẳng lên một
mảnh trời xanh lồng lộng với những tảng mây trắng đang trôi vùn vụt.
Không gian bỗng lắng lại. Một sự im lặng của chết chóc và tội ác bao
trùm lên tất cả. Trên khoảng trống, năm xác người ngổn ngang cạnh cái
ba lô trầm. Nguyên nhân của những tội ác.
Sơn bò ra khỏi bụi rậm. Anh bước về phía những cái xác câm lặng. Trên
khuôn mặt của anh có thể thấy rõ những nét sợ hải và hoang mang cao độ.
Nhưng có một cái đã kéo anh ra khỏi trang thái mụ mẫm. Đó là cơn đói.
Sơn quỳ thụp xuống cái ba lô mà tên Hoàng cất bánh mì. Anh lôi ổ bánh
ra. Một thoáng lưỡng lự, anh liều mạng cắn một miếng bánh, nhai nuốt
ngon lành. Sau đó, anh kẹp ổ bánh vào nách và lục lục ba lô, lấy ra hai
bộ quần áo lành lặng và hai ổ bánh mì nữa. Cầm tất cả những thứ đó trên
tay, Sơn đưa mắt nhìn về phía cái ba lô đầy trầm vẫn đang để bên cạnh
đó.
Ở sau lưng anh mặt trời đang lặng dần xuống trên những tán lá.
*
* *
Ở ven đường quốc lộ. Sơn trong bộ quần áo lành lặng đứng bên cạnh cái
ba lô và ngóng những chuyến xe chạy qua. Một chiếc xe tải chở đầy gỗ
chạy tới. Sơn giơ tay vẫy. Chiếc xe dừng lại, Sơn nhanh nhẹn trèo lên
thùng xe. Chiếc xe nỗ máy và tiếp tục lao đi trên những con đưởng rừng,
hướng về thị xã, để lại sau lưng nó màu xanh trùng điệp của núi rừng
với những nguy hiểm và những tội ác..
Phần 7: Những Cạm Bẫy
Thành phố Hồ Chí Minh. Một buổi chiều rực nắng.
Trên lầu một nhà hàng sang trọng, Sơn đối diện với Hoài Hương qua một
chiếc bàn nhỏ. Bộ dạng ngoài của Sơn đã thay đổi hẳn. Không còn mái tóc
bù xù và hàm râu lâu ngày không cạo. Anh mặt một bộ đồ lịch sự cắt may
rất khéo, mắt mang kính Rayban. Giống như một cặp tình nhân, họ vừa
uống bia, hút thuốc và khe khẽ trò chuyện trên nền một bản slow dịu
dàng vọng ra từ một chiếc loa...
Chống hai cùi tay lên bàn, Hoài Hương nhỏ nhẹ :
- Vậy đó, về phần em hổng có gì để nói với anh cả. Em cũng đã từng có
một quá khứ, nhưng em đã quên nó từ lâu rồi.
- Chắc phải có những điều bí mật? Sơn mỉm cười.
Hương mỉm cười nhưng là nụ cười chua chát. Aùnh mắt cô bỗng xa xôi
trong những hồi ức :
- Anh có bao giờ nghe nói đến tướng cướp X chưa? Anh ta là chồng em...
Còn Phi chỉ là đàn em thôi. Aûnh chịu án 15 năm tù, còn Phi nhẹ hơn.
Sau khi ra tù Phi nương nhờ nơi em. Từ đó, lại được gặp anh... Chuyện
chỉ có vậy thôi!
Sau khi nói những lới ấy, Hương ngồi ngả ra sau ghế :
- Thôi, nói đến quá khứ làm gì!... Tụi mình đang sống với hôm nay, với
hiện tại mà...
Sơn vẫn im lặng. Hương ném một cái nhìn dò xét về phía anh và tiếp tục :
- Mà đã sống thì phải sống hết mình đó!
Đó là một câu nói đầy ngụ ý. Sơn nhìn thẳng vào đôi mắt của Hương. Ả
nheo nheo mắt với vẻ trơ tráo.
Một lúc sau chừng như nóng ruột. Sơn nhìn đồng hồ nói giọng sốt ruột :
- Liệu có gì trục trặc không?
- Anh khỏi lo. Hãy tin ở em.
Nói xong, cô ta mỉm cười nhận xét thêm :
- Anh có quá ít kinh nghiệm... Nhưng rồi sẽ quen thôi. Nhứt là khi có
em bên cạnh!
Sơn gật đầu thú nhận :
- Quả có thế. Anh chưa quen.
Hương nheo nheo mắt nhìn Sơn :
- Tới đây, em sẽ giúp anh một phi vụ lớn. Mối bảo đảm trăm phần trăm.
- Ở đâu? Sơn hỏi.
- Một công ty chuyên kinh doanh những mặt hàng phi mậu dịch. Cơ quan
nhà nước đàng hoàng đó.
Sơn không giấu nổi vẻ thán phục :
- Em giỏi thiệt đó!
Hương nâng lon bia. Thị nghiêng đầu duyên dáng :
- Nào, uống chúc mừng thành công đi anh!
*
* *
Chiếc xe hon da do Sơn cầm lái và Hoài Hương ngồi sau rẽ vào một hẻm
nhỏ. Hai người xuống xe, mở cổng đi vào bên trong. Chính ở căn nhà nay
mấy tháng trước đã là nơi tụ họp của đám đào vàng. Họ lên lầu. Hoài
Hương bật quạt và đi lại cái đi văng ở góc. Thị nằm dài xuống, đong đưa
mắt liếc về phía Sơn và nói lửng lơ :
- Ôi, mệt quá!
Trong khi nói những lời đó, đôi mắt của Hương nhìn Sơn đầy khiêu gợi.
Thị im lặng nhìn như hút lấy Sơn. Có thể thấy rõ ràng, Sơn không thể
trụ lại được trước ánh mắt ma quái, đĩ thõa của thị.
Sơn cố lấy lại bình tĩnh. Anh rót cho mình 1 ly nước đầy ắp ngửa cổ
uống 1 hơi dài để lấy lại bình tĩnh và dìm cơn dục vọng. Hơi thở Sơn
trở nên dồn dập, khi Hương co chân lên làm chiếc quần bó sát lấy tấm
thân đầy những đường cong tuyệt mỹ, đôi vú căng tròn tràn đầy nhựa sống
của thị nhô lên hụp xuống theo nhịp thở. Cái cổ áo xẻ sâu dường như cố
kéo xuống sâu hơn nữa, thấp thoáng dưới cổ áo là hai bầu vú trắng nõn,
đầy khiêu khích.
Một chút lần chần, Sơn ngồi xuống bên cạnh. Cả hai im lặng. Hương khẽ
đằng hắn rồi đặt bàn tay lên đùi Sơn, ánh mắt đỉ thỏa mời mọc nhìn xoáy
vào mắt anh. Có thể thấy rằng Sơn nhận biết được điều gì qua ánh mắt
của Hương. Anh cúi xuống đặt một nụ hôn nồng cháy lên đôi môi hé mở của
Hương, hôn nhẹ vào 2 bên cổ. Tay anh đặt lên vai Hoài Hương vuốt dọc
xuống vú trái, lần tay vào cổ áo mân mê một bên vú.
Hai bàn tay anh lóng ngóng cởi bỏ từng chiếc cúc áo rồi lột phăng chiếc
áo của Hoài Hương vất sang một bên. Anh vục đầu lên làn da bụng trắng
muốt thon thả. Sơn hôn hít như điên cuồn lên lớp da hâm hấp nóng. Anh
hôn ngược từ dưới lên cổ rồi hôn dài từ cổ xuống ngực dừng lại ở cặp
nhũ hoa căng tròn, anh ghìm chặt hôn hít đôi vú tròn trịa trắng hồng
trong họng. Sơn ngậm đầu vú nút nhẹ, tay trái bóp nhẹ đầu vú còn lại
làm Hoài Hương nẩy ngược cả người lên.
Sơn luồn tay vào lưng quần kéo nhẹ xuống. Ngang hạ bộ, từ cái rốn mớ
lông đen bóng ép sát da thịt chạy dài xuống phía dưới nổi bật trên vùng
da trắng ngần. Hoài Hương nảy mông ngược lên cho Sơn tuột hẳn quần ra.
Âm hộ Hương nhô cao, căng cứng với cái mồng đốc lồi hẳn ra ngoài, nước
nhờn từ âm hộ lan ra làm ướt cả hai bắp đùi trắng nõn. Đôi mắt Hương
nhìn Sơn đắm đuối mời gọi, hai dang chân rộng, khe âm đạo đang mở hé ra
đỏ hồng ươn ướt.
Toàn thân Sơn gợn cả gai ốc khi tay anh chạm vào cặp đùi trắng mịn thon
thả. Khẽ chạm vào đám lông mu đen mượt Sơn vuốt nhẹ xuống háng. Anh lùa
tay vào mớ lông hình tam giác dưới bụng, chạm vào hai mép thịt màu hồng
ươn ướt, trơn tuột và ấm áp đang ẩn dưới những sợi lông quăn queo bám
kịt.
Không dằn được cảm giác bức bối đang cuồng cuộn trong người, Sơn cởi
phăng quần áo của mình ném xuống đất, leo lên thân thể của Hoài Hương
mà ôm ấp vuốt ve. Anh cầm dương vật căng cứng cọ cọ vào háng Hương, đầu
dương vật đỏ rực rỉ ra một chút nước nhơn nhớt trong veo. Rồi anh dùng
hai tay banh rộng hai chân Hoài Hương, ấn mạnh dương vật vào âm đạo.
Óoootttt... dương vật chạy tọt vào âm đạo. Một cảm giác lâng lâng tuyệt
vời xâm chiếm cơ thể Sơn.
Sơn rút dương vật ra để lấy đà hẩy sâu vào âm đạo nhằm tăng thêm phần
khoái cảm. Không ngờ quá đà nên dương vật tuột ra khỏi âm đạo trượt qua
trượt lại hai bên háng, anh nắc dồn dập làm nó xỉa bên này xọt bên kia
lia lịa. Hoài Hương liền đưa tay cầm lấy dương vật đặt nó ngay cửa mình
rồi nảy ngược lên. Cùng lúc đó, từ trên Sơn nhịp mạnh xuống.
- Bạch! aggg...
Theo sau tiếng bạch làm cảm giác sướng buốt óc. Sơn khoái tợn, nhịp
càng lúc càng mạnh. Hoài Hương rên rĩ theo nhịp nắc của Sơn. Anh vừa
nắc vừa hôn vừa liếm khắp khuôn mặt xinh xắn Hoài Hương. Một chốc sau,
anh bắt đầu giảm dần rồi ngưng hẳn ôm ghì lấy người Hoài Hương, đè bẹp
cả cặp vú tròn trịa trắng hồng lấm tấm mồ hôi. Toàn thân Sơn run rẩy đê
mê khi dòng tinh tuôn ra sướng lịm cả người. Hoài Hương cùng ôm và xiết
chặt lấy Sơn, cô cong người thở hắt một hơi dài. Rồi khuôn mặt thị dãn
ra thoải mái mãn nguyện.
*
* *
Sơn với tay lên đầu giường lấy bao thuốc lá, châm một điếu. Hương thở
ra một hơi nhẹ nhỏm rồi ngồi bật lên. Thị đi lại mở tủ, lấy một chai
rượu ngoại và hai cái ly, đem lại bàn. Thị rót rượu ra cốc và giơ lên :
- Nào, uống đi anh. Rồi tụi mình xuống nhà dưới chờ họ...
Hai người chạm cốc uống cạn. Sau đó, họ xuống nhà dưới ngồi bên chiếc
bàn nhỏ và thỉnh thoảng lại ngó ra cổng.
Có tiếng xe máy. Hương bật dậy, đi ra. Một thanh niên vai khoát túi đẩy
chiếc xe honđa vào. Hắn dựng xe rồi theo Hoài Hương vào nhà :
- Tình hình sao? Hương hỏi.
Người mới vào ngồi xuống ghế, Anh ta nói :
- Oån cả. Ông Tư Nghị gửi lời hỏi thăm chi.
Hương quay sang Sơn :
- Anh ra khóa cổng dùm em đi!
Trong khi Sơn đi ra khóa cổng, Hương ra hiệu cho anh thanh niên theo
mình lên gác. Từ trên gác thị cúi xúông dặng Sơn :
- Anh ở đó nghen.
Sơn gật đầu, ngồi xúông ghế hút thuốc. Một lát sau Hương và người thanh
niên đi xuống. Anh ta chào Hương và Sơn dắt xe máy đi ra. Sơn mở cổng
cho khách. Khi quay vào, anh thấy Hương đang mỉm cười. Thị nói bằng
giọng vui mừng :
- Xong rồi. Anh biết bao nhiêu hông?
- Bao nhiêu?
- Hai mươi tám cây, lẻ bốn chỉ. Vậy là anh có một cái vốn kha khá rồi
đó.
Sơn nói giọng vui vẻ :
- Em giỏi quá. Chịu cô rồi đó!
Hương cười nói giọng đầy ngụ ý :
- Rồi anh sẽ quen thôi! Miễn là anh luôn ở bên em!
Anh hỏi tiếp :
- À, ông Tư Nghị là ai vậy?
- Là người mua hàng của tụi mình!
Sơn lặng lẻ gật gù. Hương chuyển câu chuyện sang một đề tài khác :
- Em định bỏ năm cây ra cho một phi vụ tới... Ý anh thế nào?
Sơn nói bằng giọng dễ dãi :
- Nếu em thấy được, cứ làm tới đi!
Hương gật đầu :
- Dù gì cũng là vốn của anh nên em phải hỏi... Cái thằng cha mà em quen
cứ hể thấy tiền là nhào vô liền. Vậy mà hổng hiểu tại sao, hắn lên đến
tận chức giám đốc. Kể cũng kỳ thiệt.
- Em quen hắn hồi nào! Sơn hỏi cho có chuyện.
- Mới thôi! Thằng chả béo ục như lợn mà thấy gái là cứ sán vào như đĩa
đói.
Nói đến đó. Thị ngó vào mặt Sơn cười cười, nói tiếp bằng giọng lẳng lơ :
- Nè, kể rồi hổng có ghen đó nghen!