Truyện
về một thầy giáo dạy Văn bán điểm mua dâm trong suốt thời gian dài dạy
học và sau đó phát hiện ra chính bản thân vướng phải một sự đau khổ bởi
một sự tráo đổi mà thầy không bao giờ ngờ tới cũng như không có lòng
mong muốn.
Malcolm Weatherby Covington, bản thân là một nhân tài được xác nhận như
một vị giáo sư Văn học tại trường đại học Columbia ở New York và là một
người đàn ông có một không hai. Là một vĩ nhân, thầy có thể nói được 7
ngôn ngữ một cách thành thạo, Thầy chẳng những giỏi về cầm, kỳ, thi họa
mà còn đã sáng tác vô số bài hát nổi tiếng, nhiều trong số đó đã được
công chúng nhiệt liệt tán thưởng.
Ở cái lứa 55 tuổi dù mái tóc bắt đầu lấm chấm hoa râm nhưng thầy vẫn
còn phản phất nét phong độ, cao sang. Thể hình của thầy không khác gì
một chàng thanh niên cứng cáp. Nói đến diện mạo thì thầy có khuôn mặt
khá đẹp trai trông như một nam người mẫu. Còn về áo quần của thầy thì
đều được đặt may ở Luân Đôn toàn là hàng quý phái, chẳng hạn như là bộ
vest may ở Saville Row, bộ áo sơ mi và cà vạt (thầy thích nhất là kiểu
áo xép mềm, bâu cánh lớn) được may ở đường Jermyn và đôi giày da được
đặt mua ở Thụy Sĩ, Burlington Arcade. Vớ của thầy và quần lót thì luôn
là bằng thứ tơ lụa đắt tiền. Còn khăn tay thì nhất định phải mua tại
Brooks Brothers ở Manhattan.
Thầy Covington còn rất rành rẻ tất cả các loại rượu Pháp: nếu ai đó đưa
cho thầy bất cứ một ly rượu chát nào thì thầy cũng có thể biết rõ tên
và ngày tháng của rượu, nơi sản xuất, ngay cả làng nào và nó được dùng
loại nho nào để bào chế. Thầy có thể biết luôn loại nho đó đến từ miền
Bắc hoặc là miền Nam!
Không có một người nào có thể biết nhiều như thầy về văn học, nhất là
văn học vào thế kỷ 18 thầy biết tất cả các thơ văn và bài luận nổi
tiếng. Thầy còn có bộ nhớ thật kinh khủng, thầy như thuộc lòng tất cả
các tuần báo được đăng trong suốt những thập niên qua. Vì thế thầy được
bầu làm chủ tịch của hội Tân Văn Ngữ vào năm ông chỉ mới 30, cũng như
thành viên của hội Harvard và chơi thể thao ở đó một tuần hai lần.
Phong cách của thầy thì thật sang trọng, thầy không tậu xe, chỉ thích
gọi xe limousine hoặc taxi mỗi khi đi mua sắm, hoặc đi ra ngoài dạo mát.
Với sự tài năng đó của thầy, chẳng mấy chốc thầy đã leo lên tới chức
chủ tịch các bang ngành hội. Thầy còn được ghi nhận một trong những
người cống hiến nền văn học cho quốc gia. Hơn 25 năm, thầy Convington
luôn nhận được nhiều giải thưởng và được đi dự nhiều đại hội quan trọng
ở Luân Đôn, ở đó tên tuổi thầy đã đóng góp không ít cho tủ sách văn học
trong Thư viện Hoa Kỳ. Dù sinh trưởng ở Hoa Kỳ (thành phố Manhattan),
Thầy vẫn còn tìm tàng cội rễ ở New York với chất giọng Ăng-lê chánh
cống.
Thầy đã từng dạy học xa ở nhiều nơi trên thế giới như là Edinburgh,
Capetown, Toronto, New Delhi, Auckland, Brisbane hoặc Dublin. Thường
thì thầy đi dạy theo mùa: du huấn về Nam bán cầu vào lúc trời mùa đông
và thường tránh những khu Xích đạo vào mùa hè. Thầy luôn du lịch bằng
những ghế ngồi thượng hạng và ngủ trong những khách sạn tốt nhất. Dù
thầy là một vị giáo sư, nhưng thầy sống như một ông hoàng không hơn
không kém.
Chưa bao giờ lập gia đình, và luôn trung thành với những quyển sách mà
thầy đã viết hoặc sửa hoặc từ những bài báo mà thầy viết cho những tạp
chí, thầy Covington đã kiếm ra không ít tiền qua bao năm tháng. Thầy
thiệt khéo léo đầu tư trong công việc viết lách mà chẳng ai sánh bằng!
Hơn nữa, không như những vị giáo sư đồng nghiệp, thầy bỏ xa mọi người
về khoản đầu tư vào cổ phiếu. Kết quả của sự gặt hái đó là thầy sống
trong một căn biệt thự lớn nằm ở một đường ven sông, gần trường.
o O o
Nếu thầy Covington hoàn mỹ thế kia, thì thầy có chăng một nhược điểm:
đó là đàn bà và tình dục, cái mà thầy luôn khát khao không ngừng để tìm
kiếm một sự gần gũi bất cứ lúc nào, có khi 2 hoặc 3 lần trong tuần và
có khi nhiều hơn nữa. Đã hơn hai thập niên qua, Nghành Văn Khoa đã luôn
giành sự ưu đãi cho thầy với biết bao cô nữ sinh văn khoa xinh đẹp ngây
thơ đến tìm hỏi hoặc học phụ đạo, cũng như hiến dâng thân xác trinh
trắng cho thầy...
Thầy, như các bạn thấy đó, tình cờ hay ngẫu nhiên được sự đãi ngộ không
riêng gì bên khu Văn khoa, mà còn về các khu khác nữa kể cả từ những
học trò trẻ trung luôn cần có điểm cao hoặc lời giới thiệu tốt để được
tốt nghiệp, nhưng "rũi" thay lại bị kém về học lực. Khác với những học
sinh giỏi, học sinh kém luôn có sức hấp dẫn về thể hình, dường như chỉ
dùng vẻ đẹp của mình để tìm kiếm điểm cao, hơn là cứ miệt mài với sách
vỡ. Và đó cũng là "con mồi" mà thầy luôn luôn săn bắt.
Thầy Covington không chỉ riêng gì học thức cao, thông minh mà còn
chuyên về những nghiên cứu tình dục. Nhưng thầy Covington luôn công
bằng và ban phát điểm cao hoặc lời giới thiệu tốt cho những ai có khả
năng đáp ứng nhu cầu tình dục cho thầy đầy đủ. Dù thầy không muốn nhận
nó, nhưng chuyện ngẫu nhiên hay đến với thầy, sự đền bù một đêm với đám
nữ sinh thường là kết quả của một ngày phụ đạo mệt mõi. Rồi thầy luôn
dùng hết khả năng văn học của mình để chiêu gọi đám nữ sinh đến riêng
với thầy trong một căn phòng ấm cúng chỉ có hai người và chiếc giường
trơ trẽn, với hai thân hình trùng trục...
Một cơ hội mang bầu là một điều dĩ nhiên có thể xảy ra nếu lỡ sơ xót,
nhưng thầy có mối tương quan mật thiết với Bệnh viện phụ sản và luôn
trả tiền sòng phẳng để giải quyết cho những chuyện ngoài dự liệu: phá
thai! Đó là phương pháp mà thầy đã áp dụng với khoảng 5, 7 nữ sinh đã
tìm đến thầy với những trường hợp không may. Một trong những số đó, đã
từng tự tử sau khi phá thai, nhưng cô ta đã không định để lại lá thư
nào cho sự xấu hổ đó và thế là chuyện bí mật của thầy vẫn còn chôn vùi
dưới mái trường khu đại học Văn Khoa.
o O o
Deborah van Arsdale, tuổi 20, sau khi nạp đơn và được chấp thuận vào
học trường Columbai, ở đó nàng được giới thiệu như học sinh mới trong
số 223 học sinh (phần đồng đều là nữ ) của thầy. Cái bẫy bây giờ được
giăng lên và chỉ chờ cho con cá mắc câu..
Trong văn phòng nhỏ vào ngày thứ Năm của tháng Giêng, Michael - một
trong những người phụ tá dạy của thầy Covington - đang chấm chấm điểm
các bài luận văn cho học sinh ở trên bàn, chợt cất tiếng phá tan bầu
không khí vắng lặng:
"Thầy, em nghĩ là thầy nên đọc xem cái này, cái bài Triết lý chính trị
của Convington của một học sinh tên Deborah van Arsdale đã viết nó như
thế này..."
Thầy làu bàu nhấn mạnh mà không cần phải nhìn lên trong khi vẫn tiếp
tục gỡ móng tay:
"Hãy cho tôi được yên tịnh, Michael, tại sao tôi phải tốn thời giờ để
đọc bài của một học sinh cấp nhỏ. Tôi đã không thèm đọc chúng cả hơn
thập niên nay rồi. Chuyện đó phải được giành cho giáo viên thực tập như
anh mới phải, "
"Nè, " Michael phản ứng, "cái này thì khác hẳn, thầy hãy đọc xem. Nó
được viết từ một bài của Covington. Đây, nhìn xem. Tôi mang cho thầy
quyển 10 để thầy so sánh, " và anh ta đẩy một cuốn dầy, đen bằng da lên
bàn của thầy Covington.
Thầy Covingtion đọc lướt qua bài viết của trước đó của thầy và không
khó khăn gì để nhận ra cách của học sinh đó gần giống như của thầy. Khi
đọc xong một đoạn, thầy không muốn đọc thêm, bởi vì lỗi chính tả và ngữ
pháp của người nữ sinh này quá nhiều. Cô nữ sinh này rõ ràng là ăn cắp
văn của thầy, nhưng nàng lại không ăn cắp cho khéo léo! Trong cuộc đời
của thầy, thầy ghét nhất là người ta ăn cắp văn của thầy. Thế là thầy
cảm thấy máu tăng lên dường như sôi bỏng. Thầy giận lắm!
Vào lúc đó, Phoebe Phipps, một học sinh tốt nghiệp được thầy ưu ái,
thường hay đến đây để hú hí với thầy mỗi thứ Năm, gõ cửa và bước vào.
Cô Phipps rõ ràng thất vọng khi thấy sự hiện diện của Michael Butler
trong văn phòng, và cái cười ý nhị mà vừa rồi mới trong phòng vệ sinh
nữ cô đã được tập dợt chỉ để giành riêng cho thầy khi gặp mặt, lập tức
biến đổi sang thành nghiêm lại. Cô chuyển tấm giấy cho thầy, nhếch mép
tỏ vẻ khó chịu khi có Butler ở đó, bắt đầu than van:
"Có một cô... một cô Van Ahsdale muốn gặp thầy, cô ta dường như sốt sắn
lắm, và đã hỏi tôi đưa cho thầy tấm giấy này. Cô ta đã đi nhưng nói
rằng sẽ trở lại gặp thầy trong 10 phút."
"Cám ơn, cô Phipps, còn chuyện gì nữa không, " thầy đáp, cố không bộc
bạch chân tướng khi ở trước mặt Michael, và đưa tay lấy tấm giấy bằng
hai ngón tay, như người giữ điếu thuốc.
"Ồ, cô Phipps, sẵn đây, có bài liệt đọc mới. Hãy mang copy 200 tấm và
mang đến lớp học cho tôi ngày mai. Cám ơn nhiều."
Thầy nói thêm và đưa cho cô bản liệt kê danh sách học sinh. Cô Phipps,
nhìn thầy tức tối như muốn khóc, coi như lần này cô hụt mất một lần
được thỏa mãn sự dâm dục. Và chỉ thoáng im lặng không biết phải nói
sao, cô ấm ức bỏ đi.
"Và Michael, " thầy nói, "cám ơn đã mang bài đọc này cho tôi. Tôi sẽ
thảo luận với cô Van Arsdale khi cô ta trở lại." thầy trỏ qua với hai
ngón tay đưa cho Butler lại bài luận. Butler trả lại quyển sách 10 vào
ngăn kéo, ngã nón chào thầy rồi rượt theo cô Phipps đang rảo bước đi ra
ngoài.
Một mình, thầy Covington liếc nhìn vào tờ giấy của cô Phipps đưa, được
viết ở ngoài, "gởi thầy Covinton." Một vòng tròn nhỏ vẻ khuôn mặt cười
bao quanh cái tên của thầy. Thầy bỗng nghĩ ngợi, cảm nhận ra một cơ hội
nào đó vụt đến, tuy biết rằng cái nguy hiểm mà thầy có thể trả giá
thích đáng cho sự lén lút của thầy cùng với nữ sinh. Thầy mặc kệ, mông
lung nghĩ ngợi rồi mở tấm giấy ra và đọc:
"Thầy Covington thân mến, em ngại là đã làm một chuyện xấu vô cùng và
nó đang ám ảnh trong đầu em suốt mấy ngày qua nếu thầy có thể giành
chút thì giờ để giải thích cho em thì hay biết mấy. Đã từ lâu em rất
mến mộ tài năng và sự hào hoa của thầy. Hy vọng thầy đáp ứng nguyện
vọng của em. Ký tên Debbi van Arsdale"
Lần nữa, cái vòng tròn nhỏ với khuôn mặt cười ý nhị được Deborah vẽ lên
chữ "i" tên thầy và một dấu chấm thang khiêu khích to tướng nằm kế.
Thầy Covington mở ngăn kéo và lấy ra quyển hồ sơ của học sinh. Nhìn
lướt qua hàng chữ "A" thầy chỉ định ra cái họ Deborah van Arsdale và
ngắm nhìn tấm hình màu nhỏ nhắn của cô nữ sinh trong đó. Khuôn mặt khá
xinh tươi tắn, mắt nâu, đầy đủ tiêu chuẩn cho thầy chấm, với mái tóc
vàng mật chảy dài qua vai. Nàng vận một cái áo khoác len màu xanh lợt,
và từ đó thầy cảm nhận được nàng có một thân hình... bốc lửa. Ngồi ngẫm
nghĩ mông lung, cuối cùng thầy trả lại quyển sách hình vào chỗ cũ với
nét môi cười trên khuôn mặt điển trai.
Kế đó, thầy lấy ra quyển danh bạ của học sinh và dò xuống bản tên liệt
kê để tìm cái tên "Van Arsdale Deborah". Chẳng khó khăn gì thầy đã hiểu
ra vì sao nàng lại kiếm đến thầy. Thì ra nàng đã thiếu mất một bài viết
và 4 bài luận văn khác đều nhận điểm xấu. Kiểm tra học kỳ thì quá kém
và lời phê của trong sổ học bạ rằng: không trả lời được 75% câu hỏi.
Bây giờ, thầy Covington còn không thể ngờ được là bài viết của cô nữ
sinh này lại quá tệ, còn tệ hơn đứa học sinh lớp 4 nữa. Và xét về vấn
đề ăn cắp văn, thì càng tệ hại hơn. Và thầy không hiểu sao mà nàng được
nhận vào trường đại học Văn Khoa của Columbia nữa.
Thầy có ý định thảo luận với Arbuckel, ban giám hiệu và với Samuels -
người dạy giúp việc của thầy, cũng là người có trách nhiệm giám sát học
sinh trước khi nhận vào trường nổi tiếng như trường này về việc học
hành của Deborah. Thầy nhớ lại một lá thư trong tạp chí Times về vấn đề
sói mòn trong hệ thống giáo dục đáng xấu hổ...
Chợt nghe một tiếng gõ ở trước cửa, và hé mở ra thầy thấy một khuôn mặt
ai đó giống như bức hình thầy thấy trước đó trong quyển sách lưu hình
của học sinh. Cô nàng Deborah xuất hiện.
Tấm hình đẹp nhưng còn không bằng vẻ sống động bên ngoài. Van Arsdale
Deborah đẹp không thể tả với cặp mắt xanh lơ ngơ ngác chiếu thẳng vào
thầy. Thầy tự nhiên đứng dậy và mời nàng vào phòng. Nàng bước vào, nhẹ
nhàng khép cửa lại đàng sau, và tiếp tục chớp mắt vào thầy như một con
thỏ sợ sệt.
Với vẻ mặt xinh tươi hồn nhiên tràn đầy nữ tính, cô Van Arsdale đã làm
cho thầy Covington phải bật lên một nụ cười ý nhị thích thú. Hôm nay
nàng mặc chiếc áo nylon, mang giày cao gót, mà ít khi thầy thấy ai mặc:
bây giờ, nữ sinh thích kiểu áo "Bảo Sa Mạc" hơn so với đôi giày quân
đội màu xanh sáng như của Doc Marten đã lỗi thời.
Dáng vóc nàng còn đẹp gấp mấy lần so với sự tưởng tượng của thầy khi
nhìn ảnh: Cô Van Arsdale thật sự khiêu gợi bất giác thầy Covington
không kềm chế được lòng mình cứ nhìn vào những nơi gợi cảm không chớp
mắt, quét từ trên xuống dưới khắp thân thể hoàn mỹ của nàng với cái váy
ngắn củn cởn khoe cặp chân dài ôm sát bởi chiếc quần nylon tạo một nét
đẹp như bức tượng đá được người ta dày công khéo léo tạc để.
Không có gì có thể diễn tả hết về cô gái này, với khuôn mặt rạng rỡ
ngây thơ. Với một thoáng mơ màng điểm tô, thầy vẫn còn mông lung tưởng
tượng đến bàn tay thầy được đặt lên cặp chân đó, được vuốt ve lên phía
đầu gối và rồi không chần chờ gì mà trợt thẳng vào bên trên để cảm nhận
cái bảo vật vô giá, và miệng thầy sẽ tham lam cùng bàn tay vội vã khao
khát vục lấy mà uống hết những sự bí hiễm cất giữ ở giữa hai đùi nàng.
Đối diện với cô Van Arsdale, thầy cảm giác một cái gì cựa quậy ở hạ thể
như con chim sống đang đập cánh trong quần lót và như con cá đang bị
mắc câu. Van Arsdale đứng đó và tiếp tục nháy mắt như một con thỏ sợ
sệt...
Cuối cùng thì thầy cũng mở ra lời phá tan bầu không khí im lặng:
"À, em Van Arsdale... Tôi vừa mới đọc tấm giấy của em. Nét chữ em đẹp
lắm... Em ngồi xuống đi."
Thầy cố gắng trổ giọng trầm ấm khêu gợi, và cảm giác trái tim thầy nhẩy
dựng mà gần như 30 năm qua rồi nằm im ỉm chưa lần nào thổn thức. Thầy
ngồi xuống theo... cảm thấy tiếc tiếc và vẫn còn thắc mắc là tại sao
thầy không biết cô nữ sinh này trước đó: chắc rằng nàng hay ngồi ở cuối
lớp nên thầy không thấy chăng?
Theo lời mời của thầy, cô van Arsdale cũng ngồi xuống đối diện, như là
cố tình cho cái váy bị trợt lên cao ngay khi nàng quàng chân qua, để hở
một vùng trăng trắng hình chữ "V" với đám lông vàng hoe ngắn ngũn mà
thầy không chắc rằng có thể thấy hết, nhưng sự tưởng tượng phong phú
của thầy về vật vừa đó còn làm thầy hứng khởi hơn nhiều. Thầy bắt đầu
thấy nóng nực, mắt nhìn thẳng vào đùi nàng...
Nàng mang một cái bóp da màu xanh đậm, đặt nó lên đùi để che lại, nàng
lấy ra miếng khăn giấy từ đó ra và bắt đầu nức nở:
"Em... Em không biết phải nói điều gì, " nàng bắt đầu thúc thít, quẹt
dụi vào đôi mắt. "Em biết thầy đã phát hiện ra bài viết của em là gian
trá... em muốn nói, về bài viết em copy của thầy. Điều đó không thể tha
thứ, em biết, nhưng em phải tốt nghiệp lần này, nếu không Ba em sẽ giết
em chết. Số là... Em có 3 người chị lớn, họ đều thất học, và trách
nhiệm của em là phải làm rạng tổ tông, mà em kể cả không viết chính tả
đúng được thì làm sao mà gánh vác cho nổi, sau này em biết mình chẳng
làm nên trò trống gì." Nàng lại thúc thít và quẹt nước mũi. "Em không
biết phải làm sao! Em không thể nghĩ được điều gì để viết, em ghét Đại
Học, hai năm nay là tệ nhất trong đời của em! Tất cả em chỉ muốn được
là người nội trợ, là người vợ hiền nhưng em không có thể nào nói điều
đó cho Ba em được... ông ấy luôn muốn một thằng con trai để học thành
tài và tiếc thay không có được; và em dù là gái phải đảm trách mối hy
vọng sau cùng. Làm ơn đừng chấm rớt em, thầy Covington, em sẽ làm bất
cứ điều gì để được đậu lần này... Bất cứ điều gì thầy cần ở em!"
Và nàng bắt đầu khóc như mưa.
o O o
Thầy Covington muốn đứng dậy và định đến "an ủi" cô nữ sinh bé bỏng,
nhưng vẫn chưa dám bởi vì nơi đủng quần của ông giờ đây đã độn lên
thành cục to và thầy biết rằng bất cứ giây phút nào cô Phipps hoặc ai
đó có thể xuất hiện để bắt quả tang sự lén lút của thầy.
Thế là thầy chỉ biết ngồi đó nói:
"Bây giờ, em đừng khóc nữa. Em không phải người đầu tiên có vấn đề như
thế. Thầy đã nhìn vào học bạ của em mùa học này rồi, và thầy chắc rằng
em đã biết, em không thể nào kéo điểm lên mức trung bình được. Nhưng
thầy chắc chắn rằng có vài thứ em có thể làm được để lấy thêm điểm...
Ngừng một giây để quan sát sự biến đổi trên khuôn mặt nàng, thầy nói
tiếp:
"Thầy đã giải quyết khá nhiều vấn đề cho học sinh một cách thành công,
em biết đó. Nói tóm lại, ..." thầy trở qua bằng giọng thuyết phục,
"thầy sẽ tổ chức một buổi hội thảo tại nhà thầy cùng với một số học
sinh sau giờ cơm tối hôm nay để bàn thảo và bình luận về đề tài luân
ngữ của thầy, và cũng là đề tài bài viết của em lần này. Thế thì tại
sao em không ghé sang để tìm tòi thêm, em có thể lấy thêm được 50 điểm
cho bài viết lần này, " và không cần đợi nàng lên tiếng thầy đặt viết
xuống ghi lại địa chỉ một cách tẩn mẫn.
Thầy nói thêm: "Chỉ cần 10 phút đi bộ từ trường từ khu chung cư em ở
tới nhà của thầy. Thầy sẽ đợi em ở đó. Đúng 8 giờ rưỡi và kết thúc
trước 11 giờ. Em nghĩ sao?"
Cô nữ sinh nhìn lên, mắt đáp thẳng vào ánh mắt soi mói trên khuôn mặt
điển trai của thầy và cười mỉm, nét hài hòa tỏa ra khắp khuôn mặt xinh
đẹp của nàng như ánh sáng cầu vòng 7 sắc tỏa trên trời khi mà hạt tia
đó thình lình xé tan làn mây đen sau cơn mưa vừa dứt. Nàng dường như
thấy vui hơn, tuy vẫn còn nước mắt lăn tròn trên gò má lan xuống nụ
cười quyến rũ khoe hàm răng trắng đều.
"Thật không hả thầy?" nàng hỏi, hít một hơi nhẹ vào lòng phổi, và nụ
cười của nàng nở ra như một cánh hoa, làm mềm nhủn đi trái tim của vị
giáo sư trung niên lãng mạn, nhưng làm tất cả cơ thể của thầy đông lại
như băng đá. "Em có thể tới nghe thầy thuyết giảng? Thầy có ý thật vậy
sao? Em có thể được 50 điểm?"
Thầy gật đầu nhè nhẹ nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi thân thể mịn màng
của nàng. Nàng hơi ái ngại với ánh mắt đó rồi nàng hít mũi, dụi mắt và
đứng dậy tiến về phía bàn của thầy và lấy tấm giấy ghi địa chỉ của
thầy, rồi bỏ vào bóp ngay ngắn.
"Cám ơn, thầy Covington, " nàng thỏ thẻ, đưa cặp mắt mơ huyền nhìn
thầy, "Thầy không biết được cái này có ý nghĩa với em cỡ nào... Em sẽ
tới đúng hẹn, xin thầy hãy đợi em." và nàng xoay đôi giày cao gót lại
và khua lên nền gạch bước ra ngoài, đóng cửa lại đàng sau lưng nàng và
bỏ lại thầy, vẫn còn ngồi sửng, với cái miệng nửa há ra trong khi cái
thỏi thịt độn bên trong đủng quần thì cứng và dầy như cọc tiền cắc được
gói lại trong bao giấy, chĩa thẳng lên đủng quần...
Chiều đó thầy tắm rữa sạch sẻ để chuẩn bị cho một đêm tuyệt hảo. Mọi
thứ dường như đã được hoàn chỉnh, nhưng chỉ có điều thầy Convington còn
ngại ngùng về giờ hẹn: 8 giờ rưỡi thì có lẽ hơi trễ cho một cuộc vui
kéo dài. Nhưng nghĩ lại thì vẫn tốt hơn hết, vì thầy vẫn còn thời gian
giành cho cô Phipps chiều nay như đã hứa từ tuần trước, và đó là cơ hội
để trút bỏ gánh nặng khát khao dục tình, vì thầy đã quá căng thẳng và
cần sự giải quyết sinh lý mau chóng sau khi hình ảnh Deborah xuất hiện
kiều diễm trước mắt thầy. Thầy nghĩ: không chừng như vậy mà tốt hơn khi
gặp Deborah...