Tuy
nhiên, Malcolm Weatherby Covingtion đã không chết. Mà còn hơn thế nữa:
thần chết đã chê bai thầy. Thầy đã sống lại, như là được tái sinh trên
trái đất.
Thầy nằm đó bất động chừng năm phút mà dường như vô tận, chợt tĩnh dậy
khi cảm nhận một cái gì đó chậm rãi trơn ướt, dài ngoàn, hình ống nửa
cứng nửa mềm từ từ rút ra khỏi bụng dưới thầy, từ trong một cái lỗ mới
lạ ghê gớm đã hoen ướt... giữa hai đùi thầy, theo sau là một loạt tia
phún trào ra trắng đục của tinh dịch tươm theo đường rãnh chạy dần
xuống hậu môn của thầy và nhỏ xuống giường đọng lại thành vũng.
Lúc đầu thầy tưởng rằng dương vật thầy quá tê cóng không phân biệt đâu
là đâu, nhưng cảm giác hụt hẫng trống trải ở giữa háng dường như khơi
động sự tò mò của thầy. Vì sự trống trải đó mà thầy ngốc đầu lên nhìn
người đó, nhưng thật kinh ngạc để thấy trước mắt mình là một người
giống hệt thầy như anh em sanh đôi. Người đó đang trần truồng, đầy lông
và là đàn ông vừa mới thỏa mãn chuyện tình dục, thỏa mãn cho thầy, cho
vị giáo sư Covingtion, bây giờ đang nằm ngủa lưng trên giường, dang cặp
đùi trắng ngần của đàn bà rộng tênh hênh. Thực vậy: cặp đùi trắng nõn
nà của thầy đã công án rằng thầy Covingtion đã biến thành một người đàn
bà.
Và nếu người kia đã biến thành thầy, thì thầy cũng đã biến thế thành
Deborah van Arsdale, ngay cả hai nút ruồi ở bên vú trái cũng chuyển qua
ngay đúng chỗ không khác biệt gì.
Thầy Conviton nâng cái đầu xinh đẹp của thầy lên và ngay liền đó cảm
nhận một suối tóc óng ả màu vàng mật chảy dài qua đôi vai gầy gầy của
thầy. Nhìn xuống dưới, thầy phát hiện ra hai bầu vú đã phình to ra với
hai núm vẫn còn cương cứng bao quanh bởi đôi quầng vú chu vi 2 cm màu
đỏ hồng. Thầy vội vã bật dậy theo bản năng cùi chõ chóng đất - để tìm
kiếm cái gì ở bên dưới.
Chỉ sớm sau khi thầy bật dậy và nhìn xuống, thầy thét to bằng giọng nữ
khi đã thấy cái gì ở đó (và cái gì không còn đó): một cái nai bụng vun
vun trơn mịn bóng nhẵn nằm giữa hai hông no tròn, chạy dài xuống đó
là... một cái gò mu u lên lưa thưa những hàng lông mướt rượt màu vàng
mật. Vì lông lưa thưa nên thầy có thể thấy được hai miếng thịt hồng
hồng tách rời thành khoảng hổng giữa hai đùi của ông mà vừa rồi người
đó, từ nơi này, vừa rút ra cái dương vật to lớn màu nâu sậm do lúc nảy
ma sát vào âm hộ quá nhiều.
Quá kinh ngạc với những gì trước mắt, thầy vói tay xuống để chắc rằng
cặp mắt thầy không hoa và... Trời ơi! Những ngón tay của thầy chạm vào
vùng thung lũng hoen ướt mà thầy quá quen thuộc khi sờ mó đàn bà nhưng
không ai xa lạ hơn là của chính thầy, rành rành ra với cái cảm giác
đụng chạm bằng những đầu ngón tay. Thật không nghi ngờ gì là thầy đang
mò vào âm hộ... của thầy!!!
Không! Không thể nào! Đây chỉ là ảo ảnh mà thôi: thầy không thể nào có
cơ quan sinh dục của đàn bà được... Không! Thầy làm sao mà có! Đầu óc
thầy lẫn quẫn chỉ mấy lời mơ hồ đó nhưng bàn tay thì va chạm thực tế:
thầy cố tình đẩy xa bàn tay ra khỏi đó như lỡ chạm vào lò nóng. Rồi
thầy hít hơi thật sâu để thét to thêm lần nữa, nhưng người đó với hình
dáng khuôn mặt của thầy nhanh nhẹn dùng bàn tay đàn ông bóp chặt vào
miệng thầy. Thầy liền bị khắc chế, cố tình chống chọi nhưng chỉ còn
thấy nửa sức mạnh thôi.
"À, hân hạnh trở lại, thầy!, " người đó nói bằng giọng của thầy trầm ấm
truyền cảm, "Tại sao thầy phải la? Thầy không phải thích ngắm thứ đó
sao? Có lẽ thầy không nghĩ đó là thật? Đây, xem nè, tại sao thầy không
sờ thử nó lần nữa, " và thầy ta dùng sức kéo bàn tay búp măng nhỏ nhắn
của thầy xuống và ấn nó mạnh vào bộ phận sinh dục mới của thầy, đẩy mấy
ngón tay vào trong. Người đó cong cớn giễu cợt: "Nói cho thầy biết đi:
Có phải như thật hay không? Cái l... thật đó!" người đó hỏi, và buông
tay của thầy ra, và bàn tay thầy cũng còn để nguyên trong vị trí.
Không thể phát ra nửa lời, đôi mắt thầy Covington trợn trắng, như chỉ
cặp mắt của con ngựa cái non sợ sệt khi nó bị sắp đặt chuyện gieo giống
lần đầu tiên và khi thấy con ngựa đực giống to kềnh thúc sâu cái dương
vật vào bờ đê của nó, thở khì qua xoang mũi, nguẩy đầu lên không
gian... ngay cả cặp mắt thầy trắng bệt nhìn chăm chăm vào mọi thứ,
nhưng cũng là khoảng không mờ ảo. Thầy chỉ dằn co thêm được vài phút
trước khi một bàn tay mạnh bạo đặt lên miệng thầy đẩy ngược đầu xuống
gối. Thầy cắn tay người đó và ngay đó cảm giác đau rát bởi cái tát tay
vào mặt; đôi mắt to xanh lơ mới mẻ của thầy bỗng úa trào hàng lệ và
thầy sụt sùi nức nở.
Người đó nói thêm:
"Nghe này, thầy Covingtion. Nghe cho thật kỹ đây. Bộ óc mới của thầy có
thể có vấn đề chút xíu để hiểu, nhưng hãy cứ lắng nghe đã."
"Thầy tưởng rằng tôi là Deborah van Arsdale sao. Thầy tưởng rằng tôi
chỉ là một cô nữ sinh xinh đẹp cho thầy "chơi" để đổi lấy điểm tốt sao,
nhưng tôi thực ra không phải Deborah van Arsdale: Thầy mới là Deborah
van Arsdale. Tôi là mụ phù thủy chính cống đây. Tôi sanh ra ở Anatolia
cách đây gần 2000 năm và đã sống qua nhiều thế hệ với nhiều quốc gia
trên thế giới. Thầy vừa trải qua điều mà chúng tôi thường gọi, bằng một
danh từ đổi chác riêng biệt là... a... a... sự "hóa thân của giới
tính". Chuyện này đối với tôi thật quá dễ dàng. Nhưng cho thầy thì có
lẽ thầy phải chịu khó đó. Nhưng chẳng lo gì, vì thầy còn thật nhiều
thời gian để tìm hiểu."
Thầy Covintion lần nữa lại dằn co quyết liệt dưới sự không chế của
người đó, nhưng vẫn không gặt hái kết quả gì. Cặp mắt ông dường như
muốn lộn tròng lên tới đầu vì tức giận mà chẳng biết làm gì hơn là lắng
nghe.
Người đó nói tiếp:
"Chừa chút hơi cho ấm bụng đi, thầy ơi! Dằn co nhau làm gì cho tốn sức
thầy chỉ là con nhỏ 20 tuổi ngờ nghệch thôi, và không phải là chuyện
nào thầy cũng làm được hết. Nhưng ít ra thầy có quyền được gỉai thích.
Chúng tôi ai cũng biết thầy, thấy không. Chúng tôi ở đây có nghĩa là
Hiệp hội Phụ nữ Tối cao bí mật. Chúng tôi đã quan sát thầy từ lâu rồi.
Hơn hai năm qua tôi đã chờ được ngày này để kết án thầy. Tội trạng thầy
đã rành rành: một nữ sinh trẻ, nằm ngửa lưng ra cho người thầy kính mến
thỏa mãn sinh lý để lấy điểm tốt. Thầy thích lắm chứ gì? Và còn biết
bao nạn nhân khác đã bị thầy vùi dập sinh lý."
Thầy Covingtion lắc đầu, đôi mắt xanh to mới mẻ vẫn còn tròn xoe và
rưng rưng hai hàng lệ.
"Gì đó?" người đó nạt, bàn tay thầy ta cúp lại đàng sau mang tai, vờ
như kẻ điếc, "Nói to lên, tôi không nghe được. Ồ, thầy chưa biết hả?
Nè, hãy cho chính thầy một cơ hội. Thầy có thể ngạc nhiên tốt không
chừng."
Thầy Covingtion gặp chuyện kinh dị bất ngờ quá nên không biết phải ứng
xử thế nào, và chỉ có thể thu thập được ít lời từ người đó. Thầy không
có quyền chọn lựa nào hết nên chỉ đành biết lắng nghe, và thế là mụ phù
thủy lại tiếp tục:
"Từ dữ kiện báo cáo cho biết thầy đã dụ dỗ tổng cộng 1003 người đàn bà
từ 1975 đến nay, không tính luôn tôi. Vậy ra là 1004. Thầy đã ngủ chung
với đa số họ đã có ít nhất là một lần. Thật không ngờ là thầy đã làm
cho 16 người trong số họ phải mang bầu và một phải tự tử sau khi phá
thai. Chúng tôi nghĩ rằng hồ sơ của thầy quá nặng đáng phải bị trừng
phạt.
Người đó nhìn thầy phán quyết:
"Vậy là vấn đề đã giải quyết: thầy sẽ giữ nguyên là Deborah van Arsdale
cho tới khi thầy ngủ với 1004 người đàn ông khác nhau và xem có thích
hay không. Chúng tôi còn nghĩ rằng đó là sự trừng trị nhẹ, vì nếu chúng
tôi bắt thầy gánh luôn số lần thầy ngủ với 1004 người kia thì có lẽ
thầy phải ngủ với đàn ông ít nhất là 7000 hoặc 8000 lần thì mới đủ. So
ra thì thầy còn may mắn: thầy chỉ cần ngủ với mỗi người đàn ông một lần
thôi. Ờ... dĩ nhiên thầy có thể ngủ với một người đàn ông hơn một lần
nếu thầy không ngại và có thể thầy sẽ không ngại thiệt vì tính nết của
cô nữ sinh có tên Deborah này, nhưng nó không được tính.
"Rồi, sớm khi thầy đạt được số thu, thì thầy sẽ chuyển lại như cũ nếu
thầy vẫn còn muốn làm giáo viên, nhưng nếu lỡ thầy bị mang thai thì
thầy phải giữ nguyên làm Deborah van Arsdale mãi mãi cho tới chết. Dĩ
nhiên, thầy càng chung chạ càng nhiều, thì càng sớm trở về nguyên hình
của vị giáo sư kính mến. Vậy là trắng đen rõ ràng rồi đó, thầy phải cẩn
thận từ nay đó. Nhưng đừng lo, thầy còn quá trẻ không có gì vội cả. Nên
nhìn một cách khách quan chút."
Mụ phụ thủy trông hình dạng của thầy ngừng lại để xem xét phản ứng của
thầy. Thấy thầy giương to cặp mắt xanh sợ sệt không chớp nhìn thẳng vào
mụ, dường như đã hiểu rõ, nên thầy ta nói tiếp:
"Và trong khi thầy thi hành số lượng gánh vác, tôi sẽ thế thầy dạy học
và tôi sẽ làm trọn bổn phận. Tốt hơn hết là thầy đừng để tôi thế thầy
quá lâu có thể tôi sẽ hủy hoại hình tượng của thầy bằng nhiều cách
thức, nên thầy phải ráng sức hơn mới được. Hãy tính toán đi!: nếu ngủ
với nhiều người khác nhau cùng một đêm, thì thầy sẽ hoàn thành sớm, chỉ
có 3 năm thôi... còn nếu muốn sớm hơn nữa thì thầy phải làm thêm ca vào
cuối tuần.
Người đó ngừng nói nữa để cho mỗi lời nói của thầy ta ngấm sâu vào
trong đầu thầy. Thầy ta không chắc rằng thầy đã sẵn sàng thực thi công
việc đó, nhưng cũng vẫn muốn nói cho rõ:
"Và sẵn đây, thực hành luôn với tôi, lúc nãy không tính và thầy vẫn còn
phải ngủ đúng số là 1004. Nhưng tôi có thể sẵn lòng giảm bớt cho thầy
một lần: chỉ như thầy thấy thích, chúng ta có thể làm ngay, và ngay cả
nếu thầy không thích thì tôi có thể biến cho thầy đê mê vì với khả năng
của tôi, càng lúc càng khá hơn sẽ làm cho thầy sung sướng... Không cần
nói thêm nữa, làm rồi thì thầy mới hiểu."
"Bây giờ, tôi sẽ lấy tay tôi ra khỏi miệng thầy nếu thầy hứa là sẽ
không la hét. Và không được cắn tôi nữa. Thầy hứa không?
Người đó chờ sự phản ứng từ vị giáo viên và thầy gật cái đầu với mái
tóc vàng mật xinh đẹp xác nhận. Người đó bèn rút tay về.
Thầy bắt đầu nghẹn ngào, lắp bắp nói: "Ngươi... ngươi... ngươi không
thể nào làm vậy được, " thầy rít lên bằng giọng nữ, "Ngươi... ngươi sẽ
không bao giờ được dung thứ đâu!"
"Ồ, vậy sao? Thầy sẽ tố cáo tôi là một con phù thủy sao? Hoặc là một kẻ
dụ dỗ học sinh sao? Ngay cả nếu ai mà tin thầy đi nữa, thầy cũng không
nên đối xử tệ với bản thân thầy vậy chứ, thầy không thấy hay sao? Và
thầy không nghĩ rằng thầy sẽ trở lại làm vị giáo sự văn khoa trong thân
thể của Deborah van Arsdale chứ? Thầy sẽ luôn nhớ rằng thầy là ai và là
gì (đó là một phần của sự trừng phạt), nhưng chỉ trong vòng 1 hoặc 2
tiếng nữa thì thầy sẽ tuyệt nhiên không còn biết bất cứ thứ gì trong
văn học thế kỷ 18 nữa thầy có lẽ đã quên gần hết rồi. Đây, cho phép tôi
dẫn chứng: Hãy kể tiểu sử của bài luận ngữ của chính thầy viết xem. Ai
cũng biết về ông ta cả mà giờ đây chỉ có thầy mới không biết. Kể đi, kể
xem có được chăng!"
Mụ phụ thủy ngồi ngửa ra, xếp tay và chờ đợi. Thầy nhìn lên trần và cố
gắng nhớ lại:
"Bài luận ngữ của Covington... hừm m m... là người sáng chế ra phấn dồi
em bé? Tại sao ông ta lại có tiểu sử chứ?" thầy tự hỏi, nhìn ngơ ngác
với cặp mắt mở to đơn sơ và ngây ngô.
Người đó dè biễu:
"Không phải Covington, thầy à... trong thế kỹ 18 làm gì có Covington
biết sáng chế ra phấn dồi. Họ của bác sĩ đó là Boswell, chẳng lẽ thầy
cũng không nhớ ra. Thầy xem, thầy đã có bộ óc của Deborah van Arsdale
rồi, chứ không riêng gì thân thể. Hãy viết thử đoạn văn đơn giản nhất
xem coi thầy viết có đúng chính tả và cú pháp câu văn không. Thầy không
viết được nữa rồi. Kể luôn khi ký tên thầy cũng sẽ ký Debbi van
Arsdale, với cái hình vẽ mặt cười vòng quanh chữ "I", bởi vì đó mới
chính thực là thầy."
Thầy nhìn ngơ ngác, thế là người đó phải hỏi lại:
"Thầy có hiểu tôi đang nói gì không?"
Thầy cắn chặt môi dưới và nhướng cặp chân mày lên, buông môi và gật đầu
lia lịa, gần như mổ xuống, trả lời bằng giọng bổng, "Hừm, tôi nghĩ tôi
hiểu: Tôi là thầy, và thầy là tôi hay là gần như vậy đó."
"Giỏi lắm, bé ạ! Chỉ vài giờ nữa thôi sự đối thoại của bé sẽ gặp nhiều
rắc rối. Và tôi phải thú nhận, thầy! Là tôi rất là sung sướng vì khả
năng hiểu biết của tôi bây giờ vượt bực. Thầy thật là tài ba từ địa vị
này của thầy tôi sẽ có cơ hội học nhiều thứ. Còn thầy thì không cần
phải ráng tranh thủ ngủ với nhiều đàn ông, cứ từ từ đi! Tôi dự định
rằng thầy sẽ nằm trong địa vị này đây ít nhất là 5 hoặc 6 năm."
Mụ phụ thủy ngừng lại và mỉm cười gian trá, chờ đợi phản ứng của vị
giáo sư.
Khuôn mặt xinh đẹp của vị giáo sư dường như tỏ vẻ lo lắng, và lo rất
nhiều. Rồi cảm thấy hơi đau rát: thầy nâng đôi chân thon dài một cách
chật vật và cũng đổi đề tài.
"Tôi nghĩ là tôi phải đi vệ sinh, " thầy nói bằng một giọng nữ nhỏ nhẹ,
"nhưng tôi không chắc là biết cách."
Người kia cười to, "Chắc không, em cưng, " thầy ta nói. "Phòng vệ sinh
thì lúc nào cũng bên đó. Em chỉ cần nhớ là ngồi xuống thì xong cả, và
chỉ chùi sạch sẽ khi em tiểu xong. Đừng lo, thầy, thầy sẽ biết làm thế
nào mà. Cứ tự nhiên, làm thử thì biết. Nó còn dễ hơn thầy nghĩ. Nhớ là
nhìn cho kỹ thầy ở trong kiếng. Nhưng đừng ở đó quá lâu. Phải nhanh
lên: chúng ta còn có chuyện quan trọng phải dàn xếp. Tôi cho thầy năm
phút (và thầy ta liếc nhìn chiếc Rolex); nếu lâu hơn thế thì sẽ biết
tay tôi. Đi đi!
Thầy có thể khóa trái lại nếu thầy cảm thấy tự nhiên hơn."
Vì sự miễn cưỡng đó mà vị giáo sư phải đứng dậy rời khỏi giường, vội vã
đi vào phòng vệ sinh, đôi mông của thầy lắc lư tròn trịa, và cặp ngực
trần no nê đổ xồ ra trước đung đưa cùng lúc làm cho thầy thấy là lạ.
Chưa tới nửa đường thì thầy dừng lại, e ngại, nhìn xuống và nấc hơi vì
một tràng nhựa trắng rỉ rả trôi theo đùi chảy xuống. Đặt một bàn tay
nhỏ bé vào giữa hai đùi và chùi đi, thầy bước vào phòng vệ sinh và đóng
cửa lại, không khóa.
Một khi đã trong phòng vệ sinh, thầy Covington đi thẳng tới bồn cầu và
ngồi ngay ngắn xuống, chỉ vừa khi đứng nhốm dậy vì cảm giác mát lạnh
xát vào mông đít. Ngại ngùng, thầy kéo bàn ngồi xuống và ngồi xuống
nữa, bóp chắt hai bàn tay vào đầu gối, và đặt đôi bàn chân nhóng lên
chỉ chừa hai ngón cái chạm sàn, người hóa thân của thầy nói không sai
thầy đã biết cách đi tiểu. Từ nơi đó một tiếng rít sè sè phát ra, và
một giòng nước phóng ra giữa hai đùi thầy làm thầy vừa kinh ngạc vừa
thích thú.
Thầy cẩn thận lau chùi, nhận rõ rằng cái mềm mại ở nơi đó thật nhạy
cảm, rồi đứng lên và tiến về bồn tắm, nhúng ướt một trong những chiếc
khăn con bằng nước nóng; và banh nó ra bằng khai ngón tay nhỏ nhắn, khé
hở môi chăm chú và cẩn thẩn làm sạch hết chất lạ còn lại bên trong.
Thầy cần phải rưới nước và giặt sạch chiếc khăn nhiều lần trước khi tẩy
hết đi chất nước kẹo vẫn còn đọng trong mình thầy. Ý nghĩ về chuyện
thầy đang làm chợt đánh thức tâm trí của thầy, nhưng thầy đã làm rồi và
làm chính xác nữa, không mạnh bạo và không làm xướt da vì móng tay dài.
Thầy làm rất khéo léo như là một người phụ nữ!
Sau khi xong xuôi, thầy tới bên chiếc gương đặt ở sau cửa để tự ngắm
với cái miệng há hốc không nói nên lời. Thật vậy, Deborah van Arsdale
thật là tuyệt vời mà thầy ngắm nàng lần đầu tiên với chiếc quần lót chỉ
mới lúc nãy thôi đang ở trước mắt, và khi thầy lại nhìn kỹ hơn trời! Đó
là sự thật! Thầy đã thấy sự phản chiếu của thầy nữa! Chẳng cần nghi ngờ
gì là thầy và Deborah van Arsdale đều là một.
Vì tò mò, thầy lại đưa tay xuống bẹn cảm giác sự mịn màng của thầy ở
nơi đó. Đôi mép đó còn mềm hơn cả những cô gái đã đi qua trong đời
thầy: chỉ đơn giản là thầy chưa bao giờ sờ vào vùng nhạy cảm đó bằng
chính bàn tay nữ giới cả. Thầy còn định khám phá sâu hơn nữa, nhưng
chợt nhớ kẻ kia bên ngoài đang chờ thầy quay trở ra, nên thầy tranh thủ
làm nốt chuyện tò mò.
Thế là thầy bắt đầu nằm ngửa ra sàn và tự kiểm tra: thầy tra hai ngón
tay của một bàn tay vào hai mép thịt, banh mỗi bên ra, cùng lúc khom
mình xuống để dang rộng hai chân ra tìm kiếm đôi cánh hoa lan nở ra như
trong các phim thực vật, bộc bạch tất cả cái rực rỡ hồng tươi từ bên
trong ra ngoài.
Miệng thầy há rộng và đặt tay kia lên gò má; thầy lắc đầu nấc hơi kinh
ngạc, rồi nấc hơi nữa khi thầy rút hai ngón tay từ trong đó ra và vội
vã đưa lên trên nếm thử ngón trỏ của thầy đã hoen ướt chất nhơn nhớt
một cái ngon đặc biệt thầy không thể chối từ. Mặc cho kẻ kia bên ngoài
chờ đợi thầy, thầy tự cảm giác thêm nữa ở trong đó, và nhiều lần thầy
muốn đạt được khoái cảm.
Kế đó thầy bụm và xoa đều lên vú; chúng hơi to so với bàn tay nhỏ nhắn
của thầy. Thầy thật thích thú với sức nặng của chúng và với cái rung
rinh mỗi khi bóp chặt cho hai cái núm lắc lư. Thầy định khám phá thêm
vài cái khác ở cơ thể mới mẻ nữa nhưng thầy đã nghe kẻ kia bên ngoài
tằng hắng cố tình nhắc cho thầy mau trở lại phòng ngủ. Thế là vị giáo
viên, gần như thất vọng, cúp ngang sự khám phá kỳ thú và vội vã trở lại
phòng ngủ.
Người kia đang nằm chân duỗi trên giường, với bộ y phục của thầy mặc
lúc nãy. Người đó mang cặp mắt kiếng của thầy và đang chăm chú đọc
sách, ông ta dường như đã biết thầy trở lại nhưng không hề tỏ vẻ như
biết. Vị giáo sư đứng đó một lát nhìn người kia chăm chăm với sự giận
dữ, nhưng chỉ nói được, "Tôi lạnh quá, " và người kia ra vẻ không để ý
tới, thế là thầy chui vào trong mền, kéo chăn lên khỏi đầu, nằm nghiêng
cố tình tránh né chỉ đưa lưng lại và co chân lại run bây bẩy.
Sau nhiều phút đọc sách im lặng, người kia ngồi thẳng dậy, cởi bỏ mắt
kiếng và xoay mặt về phía vị giáo viên đã biến thành Deborah.
"Tôi nói, thầy, " người đó bắt đầu, "đây là bài báo hay do thầy viết.
Nó giống như là một bài luận đạt giải vậy. Đúng không? Tôi có nên đọc
nó cho thầy? Tôi biết thầy thích nghe xem thầy viết ra sao lắm, " và
người đó liếc qua cái hình thể cuộn tròn trong chăn đang mấp mái nói:
"Tôi lạnh quá, " vị giáo viên đánh bò cạp, "tôi không muốn nghe bất cứ
bài luân nào, và tôi không biết gì về nó cả. Tôi chỉ muốn ấm hơn chút
thôi."
"Ồ, vậy thôi sao?" người kia trả lời, ngáp ngắn. "À, trước đó tôi có
muốn nói với thầy vài điều trước khi đá thầy ra ngoài, nhưng nếu thầy
muốn ấm thì tôi có thể chờ và chúng ta có thể nói sau. Vậy làm cho thầy
ấm trước. Tôi nghĩ tôi cách."
Người đó nói xong thì cởi bỏ áo, nhưng vị giáo viên, vì nằm trong chăn
nên không thấy người đó làm thế.
Và dưới sự kinh ngạc, vị giáo viên co ro cảm giác tấm mền bị tung ra và
một bàn tay không phải của thầy trợt vào giữa hai chân thầy từ phía sau
và bụm vào bộ phận sinh dục mới của thầy. Toàn thân thầy nẩy lên, và
thầy xoay mặt lại qua vai để nhìn người kia chỉ cách mặt thầy vài phân,
khỉnh vào mặt thầy.
"Đừng, làm ơn..." thầy chống cự, vùng vẩy để tránh né, nhưng bàn tay
kia đang mân mê hai mép đại âm thần của thầy, bụm chặt lại và giữ thầy
nằm im. "Không... đừng mà... làm ơn đừng..., " thầy cố gắng nài nỉ nữa,
nhưng chỉ nghe giọng của thầy lại phát lên, "Ô... ô..." là một tiếng
rên rỉ ngay khi một ngón tay của người đó đã đi vào gò mu mới của thầy
và bắt đầu chậm rãi thăm dò vùng nhạy cảm của thầy mà gần như liền lúc
bắt đầu rỉ ướt nữa. "Ooohhh, sướng quá vậy, " thầy rên, kéo hai gối
dang xa cho tới khi chúng chạm vào ngực; thầy không ngừng nẩy mình lên
về phía kẻ kia, cho người đó tự tiện: rõ ràng là thầy đã không còn tự
chủ được nữa.
Sau một thời gian ngắn, bàn tay đó rút về và thầy cảm thấy người kia
nằm tổ cạnh thầy và trợt bộ phận sinh dục trơn lùi to tát vào giữa hai
đùi thầy từ phía sau, chưa đâm sâu vội, mà chỉ rà nó chậm rãi dọc theo
chiều dài của màng âm hộ và lên trên cái gò nhỏ nhạy cảm, và hơn nữa
lên đỉnh súc giác của thầy. Cùng lúc thầy kinh dị khi biết rằng thầy
đưa tay nắm lấy dương vật bằng bàn tay nhỏ nhắn để xoa nắn. Vị giáo
viên có vẻ thích thú để cảm giác cái dày cộm đang lăm lăm trong tầm
tay, cảm giác nó to đến nổi không khép đầu ngón tay lại được.
Vậy, tại sao, thầy lại phải thích thú hoặc thất vọng? Chắc là, thầy đã
quá quen thuộc với chiều dài của nó và chu vi đường kính của chính thầy
trước đây. À, đúng rồi, thầy còn không ngờ nó lại to hơn thầy nghĩ nên
mới kinh ngạc với cái gì thầy đã có. Có thể sẽ đau lắm nếu thứ gì đó
quá to và quá cứng lại đâm vào cái quá nhạy cảm, mềm mại mà thầy đang
cảm giác lúc này. Thầy thấy hơi sợ...
Lúc này cái căng thẳng với cảm giác mới lạ của người đàn bà và cảm giác
cái ghê gớm của người đàn ông đang đấu tranh trong tư tưởng của thầy:
giữa khoái lạc và khó hiểu. Thầy quyết định tạm thời lãng quên đi, vì
sự việc bây giờ đã đưa đẩy đến lúc không còn có thể vãn hồi.